BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


“Bọn tớ vốn đi dự lễ công chiếu lần đầu, sau khi kết thúc thì gặp Thẩm Mạc Bá.

Phó Vân Tiêu nói có chuyện bàn với Thẩm Mạc Bá nên kêu tớ vào phòng chiếu phim chờ anh ấy.

Tớ nghe tiếng ồn bên ngoài quá lớn nên ra ngoài, phát hiện họ đã đánh nhau.

Tớ cũng không biết chuyện gì nữa.” Bạch Tô giải thích.
Vương Tiểu Đồng suy tư một chút: “Để tớ đi hỏi Từ Sắt, cậu chờ chút.”
Bạch Tô gật đầu, sau đó ngồi trên băng ghế hành lang sốt ruột chờ đợi.

Cô cầm áo len của Phó Vân Tiêu, trên cổ áo còn dính vết máu đã khô, không biết là của Phó Vân Tiêu hay là của người khác.

Bởi vì khẩn trương nên ngón tay Bạch Tô trắng bệch, bàn tay siết chặt, thậm chí móng tay đâm vào thịt mà cô không thấy đau.
Trong lúc Bạch Tô đang chờ đợi, một người mặc áo blouse trắng đi tới.

Khi người này đến trước mặt, Bạch Tô mới nhận ra đối phương là Phó Cảnh Hoài.

Mặc dù không thấy Bạch Tô, anh ta cũng biết người đang phẫu thuật là Phó Vân Tiêu.


Bởi vì cả bệnh viện đã bị phóng viên và vệ sĩ vây quanh chật như nêm cói.

Ở thành phố A này, trừ Phó Vân Tiêu, những người khác không có sức ảnh hưởng đến thế.
Phó Cảnh Hoài thản nhiên đi đến trước mặt Bạch Tô.
“Trí nhớ của em đã khôi phục rồi à?” Phó Cảnh Hoài cau mày, quan tâm hỏi.
“Chưa.” Bạch Tô lắc đầu.

Sự xuất hiện của Phó Cảnh Hoài thành công dời sự chú ý của Bạch Tô, cô dần dần thả lỏng bàn tay.

Phó Cảnh Hoài chú ý thấy tay cô chảy máu, nhíu mày tức giận: “Em còn chưa hồi phục thì sao lại ở bên Phó Vân Tiêu?”
Bạch Tô đang định giải thích, hơi nghiêng đầu thì phát hiện một đám phóng viên từ nơi xa xông tới.

Cách một khoảng cách, nhưng Bạch Tô đã nghe thấy không ít phóng viên và quay phim nói chuyện với nhau.
“Lần này nhất định phải hỏi rõ ràng nguyên nhân Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn chia tay, có liên quan tới người phụ nữ khác không.”
“Phó Vân Tiêu đánh nhau với người khác bị đưa vào phòng phẫu thuật, chuyện này có liên quan tới Bạch Tô ở bên cạnh anh ta không?”
Các phóng viên vừa chạy tới vừa chuẩn bị câu hỏi.

Họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ Phó Vân Tiêu đi ra sẽ lập tức ùa lên.

Trong mắt họ, bất kể là chia tay với Mộ Vãn Vãn hay đánh nhau với người khác thì chắc chắn đều liên quan tới Bạch Tô, thậm chí hai chuyện này còn liên quan gì đó với nhau.

Dựa vào khứu giác nghề nghiệp, dường như họ đã ngửi được mùi tin nóng trong chuyện này.
Nghe vậy, Bạch Tô hơi khẩn trương.

Nhưng đúng lúc này, Phó Vân Tiêu lại được đẩy ra phòng phẫu thuật.

Đằng trước là đám phóng viên ùa tới, đằng sau là Phó Vân Tiêu sắp ra phòng phẫu thuật, Bạch Tô rất lo lắng đám phóng viên này sẽ quấy rầy Phó Vân Tiêu.
Làm sao bây giờ? Nên làm sao bây giờ? Cô càng sốt ruột thì lại càng không nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.

Trong lúc bối rối, cô bỗng phát hiện mình còn cầm áo len của Phó Vân Tiêu trên tay.

Mà Phó Cảnh Hoài lại đứng trước mặt mình.

Chỉ có thể làm như thế!
Bạch Tô bỗng nghĩ ra một cách, quay sang nhìn Phó Cảnh Hoài: “Anh nhất định phải giúp tôi một việc…” Bởi vì khẩn trương nên Bạch Tô đã đổ mồ hôi.

“Việc gì?” Phó Cảnh Hoài đã ghen tỵ khi thấy Bạch Tô lo lắng Phó Vân Tiêu, bây giờ Bạch Tô nhờ mình giúp đỡ, chắc chắn cũng liên quan tới Phó Vân Tiêu.

Phó Cảnh Hoài cau mày, Bạch Tô đưa áo len của Phó Vân Tiêu cho anh ta: “Cởi áo blouse trên người anh ra, thay áo len này.”
Thấy Bạch Tô khẩn trương, Phó Cảnh Hoài càng tức giận.

Nhưng đúng lúc này, Bạch Tô đã cởi áo blouse trắng của Phó Cảnh Hoài, sau đó lại đưa áo len cho anh ta.

Tình huống gấp rút, Phó Cảnh Hoài thậm chí chưa kịp gây khó dễ cho Bạch Tô thì đã thay quần áo xong.

Ngay sau đó, Bạch Tô lập tức kéo tay Phó Cảnh Hoài chạy ra ngoài.
Vóc dáng của Phó Cảnh Hoài và Phó Vân Tiêu rất giống, hơn nữa chỉ là bóng lưng, người phụ nữ bên cạnh là Bạch Tô nên các phóng viên đương nhiên hiểu nhầm, đều cho rằng người đàn ông kia là Phó Vân Tiêu, lập tức đuổi theo họ.
Sự thật chứng minh Bạch Tô đã đúng.

Họ thuận lời xuyên qua cửa nhỏ, các phóng viên đều bị bỏ xa.

Họ đã chạy rất xa, Bạch Tô vừa thở dốc vừa kéo Phó Cảnh Hoài chạy.

Mãi đến khi hoàn toàn không còn bóng dáng phóng viên, Bạch Tô mới thả tay Phó Cảnh Hoài ra, bắt đầu thở hổn hển.

Phó Cảnh Hoài mặt lạnh như tiền cởi áo len, khoác lên người Bạch Tô.

Bạch Tô định từ chối, Phó Cảnh Hoài lại bất mãn nhìn cô: “Tôi không muốn mặc cái áo này.” Anh ta càng không muốn giả mạo người khác.
“Cảm ơn anh.

Tạm thời không thể về bệnh viện, chi bằng tìm nơi ngồi một lát, tôi mời anh uống gì đó.” Bạch Tô còn chưa nhận thấy sự khác thường của Phó Cảnh Hoài, chỉ nói.

Phó Cảnh Hoài lắc đầu.

Anh ta nhìn chằm chằm Bạch Tô, thật lâu sau mới chất vấn: “Tại sao em lại làm thế? Phó Vân Tiêu có chỗ nào đáng để em yêu? Em không tiếc chạy thật xa, thậm chí bị nhiều người đuổi theo chỉ vì giúp Phó Vân Tiêu đánh lạc hướng phóng viên?”
Phó Cảnh Hoài vốn định làm từ từ, nhưng bây giờ phát hiện Bạch Tô đã trở lại bên cạnh Phó Vân Tiêu, anh ta không nổi điên, chỉ có sự tuyệt vọng và không cam lòng.
Bạch Tô sửng sốt, chần chờ nhìn Phó Cảnh Hoài một lát rồi mới cắn môi nói: “Tôi cũng không biết tại sao nữa.”
Bởi vì vừa chạy nên Bạch Tô vẫn còn thở hổn hển.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô thật sâu, khẽ thở dài: “Bây giờ em không có ký ức trước kia mà vẫn tốt với Phó Vân Tiêu như thế, là vì anh ta đã từng là chồng em sao?”
Bạch Tô sửng sốt một chút, sau đó kiên định nhìn Phó Cảnh Hoài: “Không phải, bởi vì tôi yêu anh ấy.”
Lúc trước, có lẽ Bạch Tô sẽ không cảm thấy mình yêu Phó Vân Tiêu, nhưng khi nói ra, cô mới phát hiện… đúng là như thế.

Lâm Lập là chồng cô, nhưng cô không cảm nhận được tình yêu.

Bất kể Phó Vân Tiêu xuất hiện dưới hình thức nào thì cô đều sẽ cảm thấy yên tâm khi ở bên cạnh anh.
Nghe vậy, Phó Cảnh Hoài cau mày chặt hơn.

Anh bỗng đặt tay lên vai Bạch Tô, nghiêm túc hỏi cô: “Em nhìn tôi đi, chẳng lẽ em không có cảm giác với tôi sao?”
Bạch Tô ngây người: “Lúc trước… Có phải chúng ta đã từng có gì đó không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc