BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


“Bây giờ, cô còn lời gì muốn nói không?”
Khóe miệng Thời Hoan càng thêm đắc ý, cô ta lạnh lùng nhìn Bạch Tô, như là đã tuyên án tử hình cho cô rồi.
Không đợi Bạch Tô nói chuyện, cô ta đã vẫy tay ra hiệu cho những người phía sau tiến lên, định giải quyết Bạch Tô.
“Đợi đã.”
Hai người đàn ông có hình xăm bên trái và bên phải tiến về phía Bạch Tô.

Biết rằng hôm nay mình chạy trời không khỏi nắng nhưng Bạch Tô không có ý định dễ dàng chấp nhận số phận của mình như vậy, cô vẫn muốn cố gắng hết sức để trì hoãn thời gian và đấu trí với họ.
“Tôi còn có chuyện muốn nói!”
Bạch Tô nghĩ nhanh, vừa liếc nhìn họ xong thì lại hét lên một tiếng.
Thời Hoan giơ tay phải lên và ra hiệu cho hai người họ trước tiên dừng lại.
“Nếu cô thực sự muốn ở bên Phó Vân Tiêu thì cô chưa thể giết tôi được.”
Bạch Tô nhanh chóng nói xong câu này và bắt đầu quan sát biểu hiện của Thời Hoan.
“Tại sao vậy?”
Quả nhiên những lời nói của Bạch Tô đã khơi dậy sự tò mò của Thời Hoan, cô ta cảnh giác nhìn Bạch Tô và ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
“Cô giả làm tôi là vì cô muốn tiếp cận Phó Vân Tiêu với tư cách là tôi đúng không? Tôi có thể khiến cô giống tôi hơn để cô không bị Phó Vân Tiêu phát hiện.”
Những lời này đều là suy đoán của Bạch Tô, hiện tại chỉ có thể đánh bạc.

“Không, tôi có thể điều tra cô đã làm cái gì, chỉ cần nhớ rõ cô đã làm cái gì thì tôi có thể giả làm cô.”
Thời Hoan bất động thanh sắc, hiển nhiên những gì Bạch Tô nói vừa rồi không có sức thuyết phục với cô ta.
“Nhưng có rất nhiều chi tiết mà cô không thể điều tra được.

Ví dụ, tôi thích uống một cốc nước khi thức dậy vào buổi sáng, tôi quen đi bên phải khi đi bộ với Phó Vân Tiêu…”
Bạch Tô gấp gáp nói thêm, muốn chứng tỏ giá trị của mình.
“Nói tiếp đi.”
Cuối cùng mấy lời này đã khiến Thời Hoan động lòng.
“Những chi tiết này đều là do tôi nhất thời nghĩ ra thôi, nếu hiện giờ tôi cứ nói như vậy sẽ có thiếu sót.

Vì những lý do đó nên cô chưa thể giết tôi, cô cần để tôi cho cô biết hết chi tiết trước khi chết.”.

Truyện Xuyên Nhanh
Bạch Tô nói rất nghiêm túc, lo lắng những gì mình nói không đủ thuyết phục, liền nói thêm một lý do.
“Mặc dù đây là những chi tiết nhỏ, nhưng mà nếu tất cả những chi tiết nhỏ của cô không phù hợp với hành vi thường ngày của tôi thì Phó Vân Tiêu nhất định sẽ nghi ngờ cô đó!”
Nói xong, Bạch Tô căng thẳng nhìn Thời Hoan, cô không biết những lời này có phát huy tác dụng hay không, nhưng ít nhất cô đã cố gắng hết sức rồi.

Nếu Thời Hoan thật sự muốn cô chết thì cô cũng không thể làm gì khác hơn.
Trầm mặc một lát, ánh mắt của Thời Hoan khẽ xoay tròn, dường như cô ta đang nghĩ đến tính xác thực của lời Bạch Tô vừa nói.
“Nếu những chi tiết cô nói với tôi là sai sự thật thì sao?”
Thời Hoan ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác, có chút không thể tin nhìn Bạch Tô.
“Không đâu, tôi cũng hy vọng rằng ai đó có thể ở bên Phó Vân Tiêu sau khi tôi ra đi, nếu cô đang sống thay tôi thì những chi tiết tôi đã nói với cô đều là sự thật.”
Bạch Tô cố gắng hết sức để đưa ra lời giải thích cuối cùng.
Lại có một khoảng lặng ngắn nữa, cuối cùng Thời Hoan dường như cũng đã nghĩ thông suốt, khóe miệng cô ta chợt nở một nụ cười cân nhắc.
“Bạch Tô à Bạch Tô, tuy rằng tôi không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng tôi cũng không cần những gì cô nói.”
Giọng cô ta càng lúc càng lạnh: “Tôi không cần cô dạy tôi làm thế nào.

Tôi chỉ cần cô chết mà thôi, tôi sẽ có hàng chục năm để từ từ chiếm được trái tim của Phó Vân Tiêu.”
Nói xong, không cho Bạch Tô cơ hội nào nữa, cô ta trực tiếp ra hiệu cho những người phía sau chặn miệng Bạch Tô và đồng thời trói cô lại.
Khi họ đang làm việc này thì đột nhiên có tiếng cửa sắt được đẩy ra ở hành lang phía xa, sau đó giọng nói của một người đàn ông truyền vào.

“Anh Phó, có một cánh cửa ở đây.”
“Vào xem một chút.”
Có tiếng bước chân vang lên, Bạch Tô và Thời Hoan đồng thời sững sờ.
Giọng nói vừa rồi đúng là giọng của Phó Vân Tiêu.
“Ưm ưm ưm.”
Bạch Tô giãy dụa muốn cầu cứu, nhưng mà miệng cô đã bị nhét chặt, chỉ có thể mơ hồ phát ra tiếng.
Bạch Tô vẫn chưa biết tin Phó Vân Tiêu đã tỉnh dậy, khi nghe giọng nói này thì nước mắt cô rơi xuống như mưa.
“Mang cô ta xuống!”
Sau khi phản ứng lại, khuôn mặt của Thời Hoan đen lại, cô ta nhanh chóng thì thầm ra lệnh cho những người đàn ông phía sau.
Theo kế hoạch đã định trước thì cô ta sẽ giải quyết Bạch Tô trước sau đó sẽ thông báo cho Phó Vân Tiêu đến đây.

Tiếp theo là cô ta sẽ giả làm Bạch Tô bị bắt cóc và được Phó Vân Tiêu giải cứu một cách tự nhiên.
Vào lúc này, cô ta không biết tại sao lại nhanh như vậy mà Phó Vân Tiêu đã tìm thấy họ trước khi chuẩn bị xong rồi.
“Cô Thời, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
Hai tên thủ hạ mà Thời Hoan mang đến trở về sau khi đưa Bạch Tố vào căn phòng bí mật, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Sự xuất hiện đột ngột của Phó Vân Tiêu đã phá vỡ mọi kế hoạch của họ, sắc mặt của Thời Hoan thay đổi mấy lần, cuối cùng nghiến răng nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Thực hiện kế hoạch nhanh đi, trước tiên cứ để Bạch Tô ở đó, các người mau trói tôi lại.”
Thời Hoan nhanh chóng ra lệnh cho hai người này tạo ra hiện trường giả bị bắt cóc.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nghe ra thì có vẻ như là có hơn hai người, thời gian cũng đã không còn kịp nữa.
Quá muộn để chuẩn bị thêm gì khác, Thời Hoan đã tự buộc tay lại hai lần và nằm xuống vị trí ban đầu nơi Bạch Tô đã nằm mà chờ đợi, sau đó còn bắt đầu giả vờ hôn mê.
Cuối cùng, một loạt đèn pin chiếu tới.

“Các người...!các người là ai!”
Hai tên thuộc hạ mà Thời Hoan mang theo cố gắng diễn, hét về hướng có ánh sáng chiếu vào.
Trước đó thì Thời Hoan chỉ giải thích đơn giản với bọn họ về chuyện này, còn chưa luyện qua nên đột nhiên bị yêu cầu diễn, hơn nữa còn phải đối mặt với nhiều người như vậy làm hai người đàn ông này thiếu tự tin, giọng nói có chút run rẩy.
Phó Vân Tiêu và người của anh dừng lại sau khi nghe thấy âm thanh, phát hiện chỉ có hai người không có vũ khí thì đám người đi theo không đợi Phó Vân Tiêu chỉ dẫn mà trực tiếp lao lên trói cả hai người đàn ông bên cạnh Thời Hoan lại.
Mặc dù Thời Hoan đang giả bộ hôn mê, nhưng cô ta vẫn hơi hí mắt, nhìn những gì đang xảy ra ở đây.
Mau nhìn tôi, tôi ở đây!
Thời Hoan rất lo lắng, cắn chặt môi, suýt chút nữa hét thành tiếng.
Nhưng dù sao thì cô ta cũng đang giả vờ hôn mê nên không kêu la được nên chỉ có thể chờ bị người ta phát hiện ra.
Cuối cùng, sau khi trói những người đàn ông cô ta mang theo xong thì một người đàn ông mặc vest đen đi về phía cô ta.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, tuy sự việc diễn ra khá vội vàng nhưng cũng may diễn biến sự việc vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch.
Sợ bị phát hiện, Thời Hoan nhắm chặt mắt.
Sau đó cô ta chỉ cảm thấy người đàn ông đó càng ngày càng gần, sau đó đứng lại quan sát cô ta.
“Anh Phó, cô Bạch ở đây!”
Cuối cùng, người đàn ông đứng lên rồi hét thật lớn.
Nghe thấy tiếng hét này thì nụ cười đắc ý thoáng qua trên miệng Thời Hoan, sau đó lại tiếp tục giả bộ hôn mê, cũng không có ai để ý..


Bình luận

Truyện đang đọc