Phó Vân Tiêu nắm chặt tay, khi anh bắt đầu cùng Bạch Tiểu Bạch thảo luận về vấn đề này, anh cũng thấy rất do dự.
Nhưng mà, Bạch Tiểu Bạch cũng đã mười tuổi rồi, từ trước đến nay Phó Vân Tiêu luôn cho rằng đứa trẻ Bạch Tiểu Bạch trời sinh khác với những đứa trẻ khác, tuy rằng khi còn nhỏ bề ngoài nhìn có chút mong manh, có chút ngơ ngác, nhưng cô bé vốn dĩ là một đứa trẻ rất thông minh.
Có một số việc, cần phải nói cho cô bé biết, có một số quyết định cần chính cô bé tự tay làm, tự mình đi phán đoán.
Sau khi Phó Vân Tiêu nói xong những lời này, Bạch Tiểu Bạch bỗng nhiên theo bản năng nắm chặt lấy góc áo.
Cô bé chậm rãi tiêu sái bước vào làn tuyết sau đó gọi một chiếc xe bắt đầu đi về phía rạp hát.
Sau đó nói với Phó Vân Tiêu: "Bố, con cũng tin, con… con cảm giác hình như con đã gặp được mẹ rồi.
"
Trong lúc Bạch Tiểu Bạch nói những lời này, giọng nói có chút run rẩy.
Phó Vân Tiêu cau mày, bắt đầu nghe Bạch Tiểu Bạch kể lại những chuyện xảy ra trong thời gian qua.
Bạch Tô ngồi ở trên xe của Lâm Lập, nhìn thấy bên ngoài không biết từ khi nào tuyết đã rơi phủ trắng đường, có chút nhìn đến xuất thần.
"Rõ ràng năm trước cũng đã được nhìn ngắm tuyết ở Los Angeles, cũng không cảm thấy có gì đáng trân quý cả, nhưng hôm nay nhìn thấy tuyết ở Los Angeles lại thấy có chút lưu luyến.
Loại cảm giác này thực sự rất kỳ lạ.
"
Lâm Lập xoay người lại, nhìn thoáng qua Bạch Tô, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười: "Nếu như em thích cảnh tuyết, đợi qua một thời gian nữa anh đưa em đi Nhật Bản xem tuyết.
"
Lâm Lập cười nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô thu lại ánh mắt đang nhìn bên ngoài, xoay người lại nhìn về phía Lâm Lập, khóe môi cũng mỉm cười: "Không cần, tuyết thì có gì hay mà xem đâu chứ? Anh hiện tại lo chuyện công ty đã rất bận rộn rồi, có thể chờ thêm một thời gian anh hết bận rồi chúng ta lại đi xem cũng được.
"
"Đúng rồi, đối thủ của rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào vậy, có thể khiến cho anh muốn lấy được vị trí đứng đầu của một thành phố lại phải tốn nhiều thời gian như vậy?"
Bạch Tô chăm chú nhìn Lâm Lập.
Có thể cùng Lâm Lập làm đối thủ, nhất định cũng là một người vô cùng lợi hại.
Nhưng Lâm Lập chỉ nhìn thoáng qua Bạch Tô, sau đó nói với Bạch Tô một câu: "Anh ta là một đối thủ khiến anh cảm thấy rất thú vị.
"
Nói xong câu đó, anh liền không nói gì tiếp nữa.
Bạch Tô cũng không hỏi lại.
Chỉ là sau khi trở ề biệt thự, Bạch Tô liền vào phòng tắm để rửa sạch hết tuyết bám trên người, sau đó đi ra pha một ly cà phê rồi mang tới cho Lâm Lập đang ở trong phòng sách.
Lâm Lập lúc này đang ở trong phòng sách nghe điện thoại, hơn nữa người ở bên kia điện thoại giọng nói vô cùng hờn giận, anh nói với người ở đầu dây bên kia: "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?"
Người phụ nữ kia lúc này lại nhẹ nhàng nở một nụ cười: "Em muốn làm cái gì? Mục đích của em từ trước đến nay vẫn rất đơn giản, đó là ngủ cùng anh, yêu anh, ngày trước em chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnh anh, cùng chia sẻ anh với những người phụ nữ khác, nhưng em của hiện tại rất tham lam, em muốn có được anh, sẽ làm đủ mọi biện pháp để có được anh.
"
"Ghê tởm.
"
Lâm Lập mắng người ở bên kia điện thoại một câu.
Lúc này, anh vừa quay người lại thì đã nhìn thấy Bạch Tô bưng cà phê đứng ở ngoài cửa.
Lâm Lập lập tức buông di động xuống, thậm chí ngay cả nói với đối phương một câu cũng không có, trực tiếp ngắt điện thoại.
Thời điểm khi anh nhìn về phía Bạch Tô, khuôn mặt liền trở nên tươi cười và ôn hòa hơn rất nhiều.
"Em vào đây từ lúc nào vậy?"
"Vừa mới thôi, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
"Một người không quan trọng.
"
Lâm Lập tùy tiện trả lời cô một câu, Bạch Tô không khỏi nở một nụ cười nhẹ: "Bây giờ đến cả một người không quan trọng mà cũng có thể làm cho Lâm tiên sinh của chúng ta tức giận, xem ra, là em đã quá đề cao năng lực quản lý cảm xúc của Lâm tiên sinh rồi.
"
Nghe thấy Bạch Tô lấy nói trêu mình như vậy, khóe môi Lâm Lập lại lộ vẻ tươi cười, nhẹ nhàng nói một câu: "Người có thể làm cho anh vui vẻ mới là người lợi hại, năng lực quản lý cảm xúc của anh vẫn tốt lắm, sẽ không dễ dàng tức giận với người khác đâu.
"
Bạch Tô bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lâm Lập một cái: "Tốt lắm, uống ít cà phê thôi, mặc dù em đã giúp anh pha rồi.
"
Lâm Lập lẳng lặng nhìn Bạch Tô: "Nhưng đồ mà em pha cho anh, anh đều muốn uống hết.
"
"Phải rồi.
"
Lâm Lập lúc này bỗng nhiên nhớ tới, anh đem máy tính đưa qua cho Bạch Tô xem, sau đó rất nhanh mở ra một bức ảnh.
Trong bức ảnh là một kiến trúc trên một khu đất trống rất lớn, kiến trúc của nó vô cùng nghệ thuật đặc sắc.
Lâm Lập nói: "Gần nhất anh phát hiện em rất thích xem ca kịch, nên quyết định mua một cái nhà hát cho em.
"
Bạch Tô lúc này rất kinh ngạc, cô nhìn về phía Lâm Lập, sau đó nói với Lâm Lập: "Không cần thiết phải làm như vậy đâu, chuyện mua lại nhà hát thực ra cũng không phải là chuyện có thể kiếm được nhiều tiền, cái này sẽ không thích hợp để đầu tư thu lời, huống hồ, vé của mấy thể loại ca kịch này cũng không dễ bán.
"
"Anh không sao cả, chỉ cần em thấy thích thôi.
"
Lâm Lập chớp mắt, lẳng lặng nhìn thấy Bạch Tô, nhẹ nhàng mà nói một câu.
Bạch Tô nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Lập, tiến lên, cảm động cầm lấy tay của Lâm Lập, nhưng cô vẫn cự tuyệt: "Em cảm thấy nếu với tình hình trước đây của em, em có thể cũng không cần anh một mình mua cho em một cái nhà hát như vậy.
"
"Chỉ là, nếu như anh ở nhà hát của chúng ta, vậy thì tất cả mọi chuyện đều cần có sự chỉ đạo của anh, tuyển người nào tới nơi này diễn xuất, hơn nữa tính an toàn của cũng cần phải đề cao.
"
Nhắc đến tính an toàn, Bạch Tô lại nhịn không được mà nở nụ cười.
Cô đặc biệt muốn tiến đến ôm Lâm Lập một cái, nhưng nội tâm của cô lại không cho phép cô làm chuyện đó.
Cô chỉ có thể cầm lấy tay của Lâm Lập, ngẩng đầu nhìn Lâm Lập: "Cảm ơn vì tất cả những chuyện anh đã làm cho em, nhưng mà anh phải tin rằng, chuyện ngoài ý muốn năm năm trước xảy ra trên người em, sẽ không bao giờ xảy ra nữa, anh cũng không cần thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.
"
Lâm Lập những năm gần đây, luôn đối cô quá mức để tâm.
Kỳ thật Bạch Tô càng thích được sống tùy ý, sống cuộc sống tự do tự tại, mà không phải là loại loại cuộc sống lúc nào cũng có vệ sĩ kề bên.
"Anh! ”
Lâm Lập vẫn còn muốn thuyết phục Bạch Tô.
"Được rồi, anh mau đi làm việc tiếp đi, em ra ngoài xem TV một chút, anh làm việc xong sớm một chút, để chúng ta cũng có thể sớm nghỉ ngơi.
"
Bạch Tô nói xong câu đó, liền đi ra khỏi phòng sách của Lâm Lập, không tiếp tục nói về mấy chuyện kia nữa.
Chỉ là, thời điểm Bạch Tô vừa mới mở TV ra, điện thoại của cô liền nhận được một dòng tin nhắn.
Tin nhắn đến từ Bạch Tiểu Bạch.
"Có tiện kết bạn nói chuyện một chút không? ID facebook của cháu là!.
"
Cô bé đem id của chính mình gửi qua cho Bạch Tô
Bạch Tô lập tức vào tài khoản của mình, sau đó gửi lời kết bạn với cô bé.
Một lúc sau, Bạch Tiểu Bạch đem tài khoản vừa kết bạn với cô bé gửi cho Phó Vân Tiêu, hơn nữa còn chèn thêm một câu nói đùa với Phó Vân Tiêu: “Bố à bố phải cố lên, ngay cả mấy kỹ thuật mã hóa đơn giản này mà bố cũng không làm được, vậy thì phải khinh bỉ bố đó nha.
"Ngày mai còn phải tập một bộ kịch mới, con đi ngủ trước đây.
"
Nói xong những lời này, Bạch Tiểu Bạch liền đi ngủ.
Mà Phó Vân Tiêu nhìn thấy tài khoản này, cũng lập tức bắt tay vào nghiên cứu.
Công ty của Phó Vân Tiêu chủ yếu là làm về đầu tư, đầu tư một số ngành về ở sinh vật, khoa học kỹ thuật cùng truyền thông điện ảnh và truyền hình, mấy thứ về công nghệ internet này thì anh chỉ nghiên cứu khi ở công ty một mình mà thôi
Công ty của Lâm Lập thì lại không như vậy.
Xuất thân của Lâm Lập khiến cho anh rất coi trọng những kĩ thuật và công nghệ về tính anh toàn.
Mà phần lớn sản nghiệp của Lâm Lập là thuộc về ngành công nghiệp chất xám, cho nên lại càng cần kỹ thuật mã hóa an toàn vô cùng cao.
.