BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


“Trên mặt tôi dính thứ gì à?” Bạch Tô nghi hoặc hỏi lễ tân.
Lễ tân nhịn cười nói: “Không có, tổng giám đốc Bạch.”
Cô khó hiểu nhìn những người khác, nghi hoặc về văn phòng của mình.

Tối hôm qua thật sự uống nhiều quá, bây giờ cô vẫn còn đau đầu.

Cô kêu thư ký rót ly nước cho mình, cầm văn kiện cần xử lý hôm nay.

Nhưng thư ký đặt ly nước xuống rồi chần chờ nhìn cô.
“Cô còn chuyện gì khác sao?” Bạch Tô nghi hoặc.
“Không có, chẳng qua… chị đã xem báo chí hôm nay chưa?”
Thấy vẻ mặt thư ký, Bạch Tô ngây người, khoát tay ra hiệu cho thư ký rời đi, lập tức lên mạng xem tin tức hôm nay.

Sau đó cô sững sờ, trân mạng tràn ngập tin đồn tình ái của cô và Caesar.
“Đêm khuya say rượu: Bí mật không thể nói của Caesar của công ty AC và Bạch Tô.”
“Hợp tác kinh doanh hay có mưu đồ khác? Đêm khuya chụp được ảnh Caesar và Bạch Tô một đêm mặn nồng!”
“Phó Vân Tiêu đã trở về, Bạch Tô lại có người yêu khác?”
Đây là mấy thứ gì vậy? Cô khó chịu tắt trang web, lúc này mới nhớ tới chuyện hôm qua.


Cô xác định mình với Caesar không làm chuyện gì, tất cả chỉ là hiểu nhầm với đám phóng viên bịa chuyện mà thôi.

Cô phiền não nhìn tin tức, đầu óc rối bời, không biết nên xử lý thế nào mới được.

Cô chần chờ một chút, nhanh chóng gọi điện thoại cho Caesar muốn nói xin lỗi.
Điện thoại vang ba tiếng, Caesar mới bắt máy.
“Caesar, tôi là Bạch Tô, chuyện tối qua…” Bạch Tô áy náy nói.

Thấy báo chí, cô hối hận đến xanh cả ruột.
“Tỉnh rượu?” Caesar ngắt lời cô.

Nghe giọng điệu thì hình như Caesar còn chưa biết tin họ lên trang đầu.

Bạch Tô nghi hoặc chớp mắt.
“Anh… Anh đọc báo chưa?” Bạch Tô hỏi tiếp.
“Rồi.” Anh bình tĩnh đáp.

Bạch Tô không nhận thấy cảm xúc của anh dao động chút nào.
“Xin lỗi, tôi đã nhớ ra rồi.” Bạch Tô chân thành nói, sau đó dừng một lúc rồi nói tiếp: “Anh yên tâm, tôi sẽ liên hệ với công ty quan hệ công chúng xóa bỏ những tin tức tiêu lực này.”
“Vậy là xong sao?” Giọng Caesar nghe cũng không thay đổi là mấy.

Nhưng anh đang nhìn chằm chằm số liệu mới trên màn hình máy tính.

Lúc trước anh chỉ chú ý tới công ty của Bạch Tô, nhưng không chú ý tới lực ảnh hưởng của công ty này.

Bởi vì lúc trước Phó thị chỉ có danh tiếng khi có Phó Vân Tiêu, ngành nghề nào cũng đề cập, hơn nữa còn ăn nên làm ra.

Nhưng sau khi Phó Vân Tiêu rời đi, Bạch Tô không thông minh được như Phó Vân Tiêu, lại thêm nội bộ Phó thị có rất nhiều vấn đề, cho nên mấy năm nay không có thành tích đột xuất nào.
Chẳng qua năm ngoái, Bạch Tô đã chuyển hình một lần.

Chuyển hình nhắm vào ngành truyền thông gây ảnh hưởng sâu sắc hơn.

Caesar vẫn cảm thấy thực lực của công ty Bạch Tô không có gì đáng chú ý, nhưng không ngờ lần này Bạch Tô say rượu, anh bất cẩn bị chụp ảnh hiểu nhầm, lại gợi ra sự chú ý và thảo luận lớn đến thế.


Quả thực là cơ hội quảng cáo tuyệt vời! Nếu lãng phí cơ hội này thì thật đáng tiếc.

Anh đang phân tích cơ hội kinh doanh sau những số liệu này.
“Vâng… Tôi sẵn sàng bồi thường danh dự bị tốt thất của các anh.” Bạch Tô suy nghĩ rồi nghiêm túc nói.
“Bồi thường thế nào? Mời uống rượu à?” Caesar bắt đầu so sánh số liệu, thuận tiện trêu chọc Bạch Tô.
“Thôi đừng…” Bạch Tô cũng nhận thấy, lập tức nói.
“Anh muốn bồi thường gì? Hay là anh có nguyện vọng gì? Hoặc là…” Bạch Tô đang suy nghĩ Caesar cần gì, cần mình làm gì mới giúp được Caesar, nhưng cô chưa nghĩ ra thì giọng Caesar lại vang lên: “Chuyện này không quan trọng, vừa lúc công ty chúng tôi cũng đang cần lên sóng truyền thông để mở rộng thị trường, chưa chắc là chuyện xấu.”
“Ừm…” Nghe Caesar nói vậy, Bạch Tô mới dễ chịu hơn một chút.
“Công ty các cô xuất thân từ ngành truyền thông, chắc sẽ không để ý tới chuyện này đâu nhỉ?” Caesar hỏi tiếp.
Bạch Tô gật đầu: “Công ty chúng tôi sẽ không ảnh hưởng, chẳng qua…” Cô hơi chần chờ, trong lòng vẫn áy náy với Caesar.
“Vì đưa tôi về nên anh mới bị cuốn vào lốc xoáy dư luận.

Tôi vẫn phải nói xin lỗi anh.”
“Nếu cô cảm thấy có lỗi thì không bằng chúng ta thừa cơ bàn chuyện làm ăn đi.” Caesar hứng thú nói.
“Hả? Làm ăn gì?” Bạch Tô cũng nổi hứng thú.
“Công ty thời trang dưới trước AC vừa mở ra thị trường thành phố A, còn chưa tuyên truyền với quy mô lớn, mà công ty các cô lại có thực lực ở lĩnh vực truyền thông nhất, cho nên tôi muốn cô thừa dịp này tuyên truyền, chúng ta cùng nhau mở buổi họp báo về thời trang.” Caesar đưa ra ý tưởng dựa vào tình thế khiến Bạch Tô có hứng thú.
“Sản phẩm sẽ do chúng tôi phụ trách, tuyên truyền công chúng do cô trông chừng.

Tôi vừa xem số liệu của các công ty trang phục cùng loại hình ở thành phố An, họ chưa bao giờ tuyên truyền tương tự như vậy.

Một khi hoạt động của chúng ta được đưa ra, chắc chắn sẽ kíp nổ thị trường.”
Bạch Tô nghe Caesar phân tích, không khỏi bội phục anh.

Anh đúng là thiên tài kinh doanh! Sự nhạy cảm với thị trường cùng với khả năng phân tích dữ liệu này cô chỉ từng thấy ở Phó Vân Tiêu mà thôi.

Sau đó, Caesar lại phân tích cho Bạch Tô về chi tiết hợp tác và chia lợi nhuận.

Bạch Tô gật đầu lia lịa.

Cô gọi điện thoại vốn để xin lỗi Caesar, không ngờ Caesar lại nghĩ tới chuyện mượn độ nóng của scandal để hợp tác, cô rất vui vẻ.
Sau khi cúp máy, Bạch Tô nhanh chóng kêu thư ký lập dự án hoạt động, thu xếp thời gian để liên lạc với đối phương kịp thời.
Bệnh viện tâm thần thành phố A, Thẩm Mạc Bá từ tám giờ rưỡi đã chờ ở đây.

Anh ta đi qua đi lại, thỉnh thoảng cúi đầu xem đồng hồ.

Bây giờ là 11 giờ sáng, anh ta đã chờ ở đây hơn hai tiếng.

Hôm qua anh ta nhận được điện thoại của bệnh viện, hôm nay Mộ Vãn Vãn sẽ xuất viện lúc 9 giờ, cho nên anh ta đã chờ từ sáng sớm.

Nhưng sau khi đến đây, cửa bệnh viện tâm thần chưa từng mở ra, huống chi là có người ra viện.
Thẩm Mạc Bá khó chịu lấy di động ra gọi cho bệnh viện.
“A lô, tôi muốn hỏi khi nào Mộ Vãn Vãn mới ra viện?” Thẩm Mạc Bá kìm nén khó chịu, kiên nhẫn hỏi.
“Cô ấy đã ra viện vào lúc 8 giờ sáng rồi mà? Cô ấy không nói cho anh à?” Bác sĩ nghi hoặc hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc