Bạch Tô ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Mộ Vãn Vãn rồi nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Gật đầu với Mộ Vãn Vãn: “Đúng vậy, tôi biết mối quan hệ của cô Mộ và tổng giám đốc, cũng biết tổng giám đốc yêu cô.
Nếu như tôi nói tối qua giữa tôi và tổng giám đốc không hề xảy ra chuyện gì thì có lẽ là cô sẽ không tin.
Vậy cô cứ tiếp tục giữ vững tình cảm của hai người đi, việc tôi ngủ cùng cũng sẽ trở nên vô ích, cô không cần lo.”
Bạch Tô chỉnh lại quần áo của mình, gật đầu với Mộ Vãn Vãn rồi đi thẳng theo hướng thang máy.
Cô là vợ chính thức, cho dù là không được yêu thì cô cũng có tên ở vị trí vợ của anh trong sổ hộ khẩu.
Nhưng Mộ Vãn Vãn dường như lại không muốn để cho Bạch Tô đi, cô ta nhanh chóng chạy về hướng Bạch Tô, đưa tay ra chặn Bạch Tô lại.
Bạch Tô có ý định đẩy tay ra, rồi lướt qua.
Mộ Vãn Vãn có chút tức giận, cô ta ngay lập tức tát Bạch Tô một cái.
Bạch Tô đứng hình mất mấy giây, cô xoay người nghiêm túc nhìn Mộ Vãn Vãn rất lâu, rồi lập tức đưa tay tát lại Mộ Vãn Vãn một cái.
Bạch Tô kiểm soát lực của mình, cô biết cái tát này của cô chắc chắn không mạnh bằng cái mà Mộ Vãn Vãn đã tát cô nhưng vẫn hằn lại vài dấu tay đỏ trên làn da trắng của Mộ Vãn Vãn.
“Cô dụ dỗ đàn ông của người khác mà vẫn còn mặt mũi đánh tôi?”
Mộ Vãn Vãn ôm mặt nhìn Bạch Tô, dường như giận dữ ngoài sức chịu đựng.
Ngược lại, Bạch Tô lại trở nên bình tĩnh hơn.
“Cái tát đó của cô là đứng ở góc độ tình yêu, vì cô hiểu nhầm tôi dụ đàn ông của cô nên mới tát tôi.
Tôi thản nhiên chấp nhận.”
“Còn cái tát của tôi là đứng ở góc độ của đạo đức và pháp luật, cho cô một cơ hội để tự trọng.”
Bạch Tô lạnh lùng nói những câu này.
“Cô! Có tư cách gì chứ!”
Mộ Vãn Vãn lớn tiếng hét.
“Với thân phận là vợ của Phó Vân Tiêu, không biết sẽ được coi là tư cách gì.”
Nói xong câu này, Bạch Tô không tiếp tục ở lại đó lãng phí thời gian với Mộ Vãn Vãn nữa.
Cô chỉnh lại tóc, xoay người bước về hướng thang máy.
Chỉ là, cô vừa bước vào cửa thang máy đã nhận được cuộc gọi của Vương Tiểu Đồng, tỏ rõ sự gấp gáp: “Tớ sắp phải đi thành phố Z tham dự một cuộc hội thảo nhưng Bạch Tiểu Bạch đột nhiên sốt rồi.
Cậu đến bệnh viện ngay đi!”
“Được.”
Cô dường như một chút do dự cũng không có, nhanh chóng chạy ra ngoài, bắt một chiếc xe lập tức chạy thẳng đến bệnh viện của Vương Tiểu Đồng.
Lúc đi tới phòng bệnh của Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tiểu Bạch trên trán dán miếng hạ sốt đang cãi nhau cùng một bạn nhỏ ở phòng kế bên.
“Cậu mới không có ba đó!”
Bạch Tiểu Bạch cãi đến mức đỏ ửng cả mặt, nước mắt giàn giụa.
Thấy vậy, Bạch Tô liền nhanh chóng đi tới ôm lấy Bạch Tiểu Bạch, đưa con bé ra ngoài.
Vừa mới đi được hai bước, Vương Tiểu Đồng từ bên ngoài vội vàng chạy đến, nhìn Bạch Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, sao lại cãi nhau vậy… mẹ nuôi đi đòi lại công bằng cho con.”
Bạch Tô lắc đầu, nhìn đồng hồ, vỗ vai Vương Tiểu Đồng: “Nhanh đi đi, sắp muộn rồi đó.”
Vương Tiểu Đồng vẫn còn một chút không yên tâm, lại nhìn Bạch Tiểu Bạch.
Dường như muốn nói gì đó nhưng lại không nói được, do dự một chút rồi liền xoay người rời đi.
Chỉ nói với Bạch Tô một câu, chăm sóc tốt cho bản thân.
Mãi cho đến lúc Vương Tiểu Đồng rời đi, Bạch Tô mới mang Bạch Tiểu Bạch đến một chỗ nghỉ ngơi, đặt Bạch Tiểu Bạch lên đùi, rồi mới nghiêm túc hỏi con bé: “Sao con lại cãi nhau với bạn vậy?”
Vừa nhắc đến việc cãi nhau, Bạch Tiểu Bạch ngay lập tức nắm chặt tay lại.
Một bộ dạng tức giận y như cũ!
“Cậu ta nói con không có ba!”
“Cậu ta khoe khoang rằng cậu ta có ba.”
“Sao con không nói với cậu ấy là con có mẹ, mẹ rất yêu thương con?”
Bạch Tiểu Bạch mở to mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tô, nhìn rất lâu mới nói: “Nhưng mẹ à, tại sao những người khác đều có ba, còn con thì lại không có vậy?”
Câu hỏi này khiến Bạch Tô đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Bạch Tiểu Bạch tuy là rất hiếu động nhưng cô và Vương Tiểu Đồng luôn cho con bé đầy đủ tình yêu thương.
Nên con bé cũng rất ít khi hỏi những vấn đề liên quan đến ba.
Có lẽ bây giờ hỏi câu này cũng có liên quan đến việc con bé đi học mẫu giáo.
Bạch Tô không còn cách nào để nói dối Bạch Tiểu Bạch rằng ba con bé đã chết rồi nữa, cô cắn môi: “Ba con đang đi thám hiểm ở trong rừng sâu, rất lâu sau mới quay về.”
“Con cũng biết là trong rừng sâu những con vật nhỏ bé luôn bị những con lớn bắt nạt, ba phải đi bảo vệ chúng.”
“Woa!”
Bạch Tiểu Bạch mở to mắt khó tin nhìn Bạch Tô, đôi mắt tràn đầy sự bất ngờ.
Không những không khóc, thậm chí còn có một chút vui mừng.
“Mẹ à, vậy ba của con quá ngầu rồi nhỉ!”
“Đúng vậy, chính là ngầu như vậy đó!”
“Nhưng mà bí mật này, chúng ta không thể nói cho bạn nhỏ kia biết được.
Nếu như bạn ấy còn nói con không có ba, thì con hãy nói với bạn ấy là ba con phải đi làm việc vô cùng quan trọng, được không nào?”
“Vâng!”
Ngay lúc Bạch Tô đang dỗ dành Bạch Tiểu Bạch, thì điện thoại cô đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Là của Vương Tiểu Đồng.
Nội dung là: Mình sắp phải lên máy bay đột nhiên nhớ ra, dạo gần đây Bạch Tiểu Bạch dường như có để tâm về chuyện của ba con bé, cậu có muốn điều tra một chút về sự tình năm đó không? Tìm kiếm người đàn ông đó? Đừng để ý.
Chỉ là muốn cậu cân nhắc một chút.
Bạch Tô đọc xong đoạn tin nhắn.
Cô bỏ điện thoại vào túi áo, rồi trực tiếp đưa Bạch Tiểu Bạch trở về phòng bệnh.
………
Lúc Phó Vân Tiêu tỉnh giấc, chuông điện thoại vừa lúc reo lên.
Anh cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng của một dì.
“Alo? Cậu Phó à? Cô Vãn Vãn vừa về tới nhà đã khóc, cô ấy cũng không cho tôi nói với cậu, nhưng…”
Đầu dây bên kia là một dì giúp việc mà Phó Vân Tiêu thuê về để chăm sóc Mộ Vãn Vãn.
Giọng nói nghe có vẻ đang rất lo lắng.
“Được, tôi biết rồi.”
Phó Vân Tiêu sau khi cúp máy, liền vào nhà vệ sinh thay quần áo, lập tức ra ngoài.
Lúc anh tới chỗ Mộ Vãn Vãn, vừa bước vào cửa, dì liền lập tức nhỏ tiếng nói với anh: “Không biết là cô Mộ ra ngoài bị ai tát, bây giờ đang ở trong phòng ngủ khóc.”
Vừa nghe thấy Mộ Vãn Vãn bị tát, lông mày Phó Vân Tiêu lập tức cau lại.
Quả nhiên vừa đẩy của phòng ngủ ra, thì thấy Mộ Vãn Vãn đang khóc như mưa.
“Em sao vậy?”
Phó Vân Tiêu đi đến trước mặt Mộ Vãn Vãn, nâng mặt cô lên trực tiếp nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt trắng trẻo của cô ta hằn rõ vết những dấu tay.
“Chuyện này là sao? Ai đánh em?”
Phó Vân Tiêu nhanh chóng đứng dậy đi lấy thuốc giảm đau cho Mộ Vãn Vãn.
Kết quả là Mộ Vãn Vãn liền ôm Phó Vân Tiêu lại, chui vào trong vòng tay anh, vội vàng ôm lấy anh.
“Đừng đi mà, em sợ.”
“Em sợ cái gì?”
Phó Vân Tiêu dịu dàng nói.
“Sợ… Vân Tiêu… em sợ sẽ mất anh.”
Mộ Vãn Vãn do dự rất lâu, mới nói ra câu này.
Cô ta vẫn luôn cố gắng đoán xem người vợ bí ẩn của Phó Vân Tiêu sẽ trông như thế nào.
Thời gian này cô ta vẫn đang điều tra, cô ta dù thế nào cũng không nghĩ ra được rằng thư kí Bạch Tô mà Phó Vân Tiêu vẫn luôn giữ bên cạnh chính là vợ của anh..