Thư ký của Bạch Tô khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Phó Vân Tiêu đầy ngạc nhiên.
Nhưng mà Bạch Tô lại không hề quan tâm, thậm chí cô còn không thèm ngẩng đầu lên.
Sau khi Phó Vân Tiêu đi vào, thư ký liền hiểu chuyện mà đi ra ngoài.
Đột nhiên trong phòng chỉ còn lại hai người Bạch Tô và Phó Vân Tiêu, lúc này Bạch Tô còn đang mặc một bộ lễ phục, ánh đèn chiếu lên người cô lại càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô
Bạch Tô hơi nhíu mày nhìn Phó Vân Tiêu: "Anh không phải tham gia đêm tiệc sao?"
Cô cảm thấy rằng có lẽ là Phó Vân Tiêu đã nghe thấy đoạn nói chuyện của cô và thư ký lúc nãy, cho nên mới hỏi thẳng cô như vậy.
Phó Vân Tiêu khẽ cười, nhìn Bạch Tô từ trên xuống dưới, nói: "Em không mặc lễ phục đến gặp tôi thì tôi đến đấy còn có ý nghĩa gì đâu.”
Bạch Tô nghe thấy anh nói như vậy thì cười thành tiếng.
Lúc Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu lại chỉ lạnh nhạt hỏi: "Chu Lê thật sự rất xinh đẹp, vậy mà anh lại không bị thu hút sao?"
"Bên canh Phó Vân Tiêu tôi còn thiếu phụ nữ xinh đẹp sao?"
Phó Vân Tiêu không trả lời câu hỏi của Bạch Tô mà chỉ hỏi ngược lại cô.
Nhưng mà câu hỏi này lại khiến cho Bạch Tô thoáng sững sờ, ngày sau đó thì cô cười lớn rồi nói: "Đúng vậy nhỉ."
Sau khi nói xong, cô nhìn đôi giày cao gót trên sàn và lễ phục trên người mình: "Mặc bộ lễ phục này làm cho cả người đều cảm thấy không thoải mái.
Tôi muốn đi thay quần áo."
“Anh mau đi ra ngoài đợi đi."
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô rồi nói: "Đừng thay, hôm nay, bộ lễ phục này cũng rất phù hợp với những gì mà tôi đã sắp xếp."
Bạch Tô hơi ngẩn người: "Anh đã sắp xếp cái gì vậy."
Trong lúc vô tình, cuộc nói chuyện của hai người không còn gay gắt như trước nữa, Có lẽ là bắt đầu từ chuyện Bạch Tô không muốn tham gia đêm tiệc kiểu này, mà vừa hay Phó Vân Tiêu cũng không tham gia đêm tiệc mà đi thẳng đến tìm cô.
Bạch Tô nhìn về phía Phó Vân Tiêu, nhàn nhạt hỏi, sau khi Phó Vân Tiêu cúi đầu đưa đôi giày cao gót cho Bạch Tô thì mới nói với Bạch Tô: "Ẹm mau đi giày vào đi, tôi đưa em ra ngoài."
Bạch Tô cũng không từ chối, cô nhận lấy giày cao gót rồi xỏ vào chân, đứng dậy chậm rãi đi theo Phó Vân Tiêu ra khỏi phòng bệnh, Phó Vân Tiêu lên xe giúp Bạch Tô thắt dây an toàn, Bạch Tô cũng không kháng cự.
Phó Vân Tiêu lái xe đưa Bạch Tô đi hết một quãng đường dài, đi về phía xa xa, trong màn đêm, ánh đèn của thành phố rực rỡ làm say lòng người, nước sông rộng lớn trở nên tĩnh lặng và sâu thẳm.
Chiếc xe của Phó Vân Tiêu lao vun vút trong màn đêm, đi qua hàng nghìn ngọn đèn, băng qua sương mù dày đặc, vượt qua biết bao nhiêu tòa nhà cao tầng, chạy qua những cây cầu rộng lớn.
Chậm rãi đi từ trung tâm của thành phố đến vùng ngoại thành.
Nhưng mà anh vẫn không có ý định dừng lại, anh vẫn tiếp tục lái xe về phía nam của thành phố.
Bạch Tô ngồi ở trên xe của Phó Vân Tiêu nhưng mà cô lại không hề nói chuyện với Phó Vân Tiêu, thậm chí còn không hỏi xem Phó Vân Tiêu muốn đưa cô đi đâu.
Dường như là đã một khoảng thời gian rất lâu rồi cô không cảm thấy mình được gột rửa hết những bụi bặm trên người giống như bây giờ, chỉ còn lại những điều bình thường đơn giản nhất
Mãi đến khi Phó Vân Tiêu dừng xe ở ven đường, ngón tay chỉ về phía những ngôi nhà ở xa xa thì Bạch Tô mới phát hiện rằng ở phía xa có một rừng anh hoa đào rất lớn, bây giờ chính là mùa hoa anh đào nở rộ, xung quanh hàng rào tre được bao quanh bởi những ánh đèn, làm nổi bật những bông hoa anh đào trên nền màu đỏ rực như ánh mặt trời những bông hoa tuyết trắng tựa như mặt trăng.
Vô cùng rung động cũng vô cùng xinh đẹp.
Phó Vân Tiêu đi vòng đầu xe, mở cửa xe cho Bạch Tô.
Sau khi Bạch Tô bước ra từ trong xe thì anh nắm tay Bạch Tô chậm rãi đi xuống từng bậc cầu thang.
Khi Bạch Tô đi theo Phó Vân Tiêu đến gần vườn hoa anh đào thì bỗng nhiên cô nói với Phó Vân Tiêu: "Anh đã làm tất cả những điều này từ bao giờ vậy?"
"Từ lúc mà em nói rằng em muốn ngắm hoa anh đào ở đây."
Phó Vân Tiêu không nhìn Bạch Tô mà ánh mắt của anh vẫn luôn chăm chú nhìn con đường phía trước, chầm chậm tiến về phía trước cùng với Bạch Tô.
Bạch Tô cảm thấy hô hấp của mình như nghẹn lại trước vẻ đẹp rực rỡ chói mắt này.
Vẻ đẹp của thế giới thật sự có thể chữa lành những nỗi buồn đau của con người.
Hoa cỏ, cây cối, một dòng suối mát, những ngôi sao cùng với bầu trời, gió mưa và cả tuyết trắng, tất cả những món quà của thiên nhiên đều sẽ khiến con người không kiềm chế được mà cảm thấy xúc động, cảm thấy việc sống trên thế giới này là vô cùng đáng giá.
Bởi vì cảm thấy thế giới này vô cùng có ý nghĩa nên tự nhiên cũng sẽ cảm thấy rằng những người bên cạnh mình kia cực kỳ có ý nghĩa.
Bạch Tô tiếp tục chầm chậm đi theo Phó Vân Tiêu về phía những bông hoa nah đào ở sâu trong vườn hoa này, Bạch Tô nhìn những cây hoa anh đào ở phía xa, lại quay sang hỏi Phó Vân Tiêu: "Tại sao trước đây anh không nói với tôi về chuyện này?"
Phó Vân Tiêu từ từ đưa Bạch Tô đi về phía Tây, vừa đi vừa nói với Bạch Tô: "Bởi vì tôi đã tìm được một người có thể trồng được một cây hoa anh đào màu xanh.
Nhưng mà tôi cũng không thể chắc chắn rằng liệu cô ấy có thể chăm sóc nó thật tốt hay không, có thể khiến nó nở hoa hay không.
Mãi cho đến hôm nay, đây chính là lần đầu tiên nó nở hoa.”
Trong khi nói chuyện, anh đã đưa Bạch Tô đến chỗ của cây hoa anh đào màu xanh, ở tầng dưới cùng có màu xanh đậm, càng lên cao thì màu xanh càng nhạt, vô cùng khó tin, giống như những gì chỉ có thể xảy ra trong chuyện cổ tích vậy.
Sáng bừng lên như một viên ngọc Sapphire.
Khi Bạch Tô nhìn thấy cây hoa anh đào này thì vô cùng khó tin, cô vừa cảm động lại thoáng muốn khóc.
Thật ra thì, Phó Vân Tiêu thật sự rất quan tâm đến cô, bởi vì quan tâm đến cô cho nên anh vẫn luôn nhớ rõ từng chuyện nhỏ nhặt nhất.
truyện đam mỹ
Khi bọn họ đi đến nơi này, chính là khi Bạch Tô và Phó Vân Tiêu vừa mới kết hôn với nhau, chẳng qua là lúc đó bọn họ mới chuyển từ thành phố A đến đây.
Bởi vì khi ấy Bạch Tô cảm thấy vô cùng đau khổ nhưng mà cô lại không thể nói cho Phó Vân Tiêu biết chuyện mẹ của cô đang bị ốm, cộng thêm những áp lực từ bên ngoài mà cô phải chịu đựng.
Vậy mà mỗi ngày cô đều phải cố tỏ ra là mình đang vô cùng vui vẻ trước mặt Phó Vân Tiêu.
Sau đó, Phó Vân Tiêu đã dẫn Bạch Tô đến nơi này.
Khi vừa đến đây, hai người cũng chỉ ngồi ở trong ngôi nhà ven biển của Phó Vân Tiêu để nghe tiếng sóng vỗ, thậm chí ngay cả chuyện về những cây hoa anh đào này cũng chỉ là do Bạch Tô tùy tiện nói, dù sao thì đất đai ở nơi này cũng không thích hợp để trông hoa anh đào.
Nhưng mà cô lại không hề nghĩ rằng Phó Vân Tiêu lại thật sự trồng được nó, hơn nữa còn giúp nó nở hoa.
Tất cả những chuyện này đều do cô tùy tiện nói, nhưng mà anh lại vẫn nhớ như in sau ngần ấy năm trôi qua.
Bạch Tô không thể nào tiếp tục đè nén sự cảm động này được.
Cô xoay người lại, ôm thật chặt lấy Phó Vân Tiêu.
Cánh tay của Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng đặt ở trên eo của Bạch Tô, ngay khi đầu của Bạch Tô gần chạm đến Phó Vân Tiêu thì Phó Vân Tiêu chủ động nâng khuôn mặt của Bạch Tô lên, sau đó từ từ hôn lên khuôn mặt của Bạch Tô.
Đôi môi của anh mở hàm răng của cô ra, anh từ từ tiến vào trong miệng của Bạch Tô, hai người chìm vào trong sự quấn quít, cả người của Bạch Tô nóng bỏng, mà lúc này cơ thể của Phó Vân Tiêu lại càng nóng hơn.
Bạch Tô mang theo sự nhung nhớ, nhưng mà hình như nỗi nhớ của Phó Vân Tiêu lại càng lớn hơn.
Dường như hai người vẫn tiếp tục kiềm chế tình cảm của mình, nhưng mà cảm xúc mãnh liệt này cũng đâu dễ kìm nén như vậy.
Bọn họ đều đã muốn có được đối phương quá lâu rồi!
Phó Vân Tiêu từ từ ôm lấy Bạch Tô đi về phía biệt thự, thậm chí khi còn chưa kịp mở cửa của căn biệt thự ra thì Phó Vân Tiêu đã để cho Bạch Tô dựa ở trên cửa biệt thự, bàn tay của anh từ từ tìm kiếm sâu bên trong bộ lễ phục của Bạch Tô.
Cơ thể của Bạch Tô khẽ run lên.
Cô cảm giác được rằng cả người của mình cũng đang nóng lên và không ngừng run rẩy..