BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Lưỡi dao chém trên đầu Bạch Tô rơi xuống, máu đỏ bắn lên khắp nơi.
Dưới ánh mặt trời, những tia máu đẹp chói lọi, như một bông sen đỏ thẫm tuyệt đẹp nở trên không trung.
Nghiêm Đình đang đánh nhau với đám côn đồ cách Bạch Tô không xa, vừa lúc nhìn thấy Bạch Tô, anh ta liền không ngần ngại lao đến đỡ cho cô một dao.
Máu tươi dọc theo lưng của Nghiêm Đình chảy giọt giọt xuống đất.

Nghiêm Đình chỉ cảm thấy sau lưng đau nhói, chiếc áo sơ mi trong phút chốc nhuộm đầy sắc đỏ.
Nghiêm Đình không trốn tránh nữa, anh ta ôm lấy Bạch Tô, bảo vệ cô trong lòng mình.
Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng con dao găm sâu vào lưng mình, nhưng anh ta không thể lùi lại, bởi vì lúc này Bạch Tô đang được anh ta siết chặt trong lòng.
Bạch Tô vẫn chưa tỉnh lại, hàng lông mi dài của cô khẽ động, đôi lông mày hơi cau lại, không biết trong giấc ngủ mà cô còn đang lo lắng điều gì.
Cô ấy đang lo lắng cho mình sao? Hay vẫn lo lắng cho anh ấy?
Nghiêm Đình thầm nghĩ vậy rồi chợt nở nụ cười.
Dường như Nghiêm Đình hoàn toàn không cảm thấy đau đớn nữa, anh ta từ từ nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bạch Tô.
Làn gió thổi nhẹ, lưỡi dao nặng trĩu sau lưng.
Giọng nói và nụ cười của Bạch Tô lần lượt hiện lên trong tâm trí Nghiêm Đình, anh ta chầm chậm ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền lại.
Tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài căn cứ.

Ông cụ An nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt chợt tái đi.
"Rút lui!"
Ông ta lớn tiếng ra lệnh, dẫn theo đám người còn sót lại rời khỏi căn cứ, vội vã chạy trốn theo con đường nhỏ.

Caesar lập tức dẫn người chạy tới, anh nhanh chóng cho người đưa Nghiêm Đình đi bệnh viện.
Tiếc là...!Đã quá muộn.
Ba ngày sau, trong bệnh viện bậc nhất ở thành phố A.
Bạch Tô mở to đôi mắt nặng trĩu ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
"Em tỉnh rồi à?"
Caesar nhẹ giọng hỏi, anh đưa tay lên chạm vào trán cô.

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của anh, trông đặc biệt dịu dàng.
Bạch Tô hơi nghiêng đầu tránh bàn tay của anh, cô nhìn anh, nở một nụ cười bất đắc dĩ.
"Quả nhiên anh là Phó Vân Tiêu."
Bàn tay của Phó Vân Tiêu hơi sững lại, sau đó anh từ từ hạ tay xuống.
"Ừm, tôi đã trở về."
Bạch Tô im lặng một lúc, rồi cô như chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên từ trên giường bệnh ngồi thẳng dậy, lo lắng nhìn xung quanh.
"Có chuyện gì vậy?"
Phó Vân Tiêu nghi ngờ hỏi cô.
Anh bước tới đỡ Bạch Tô, ngăn không cho cô di chuyển nữa.
"Nghiêm Đình sao rồi? Anh ta đang ở đâu?"
Bạch Tô nắm lấy cánh tay của Caesar, lo lắng hỏi.
Không nhìn ra được biểu cảm gì trên gương mặt của Phó Vân Tiêu.


Thay vào đó, anh chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Tô, không trả lời thắc mắc của cô mà hỏi lại: "Bây giờ em có thể nhớ được những gì?"
"Tôi đã gửi cho anh một tin nhắn, sau đó tôi dựa theo địa điểm trên đoạn video để đi tìm Nghiêm Đình, nhưng không tìm được..."
Bạch Tô nhíu mày, cô cố nhớ lại, nhưng trong đầu cô chỉ có những kí ức đó.
"Sau đó em bị đánh thuốc mê và hôn mê bất tỉnh."
Phó Vân Tiêu bổ sung vào lời kể của Bạch Tô.
"Trong lúc em hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Công ty của ông cụ An xảy ra vấn đề, ông ta bị bắt.

Vì chuyện của ông cụ An mà Nghiêm Đình bị ảnh hưởng rất lớn, thế nên anh ta đã ra nước ngoài nghỉ dưỡng rồi."
Khi Phó Vân Tiêu nói điều này với Bạch Tô, anh cố ý quay lại rót cho cô một cốc nước, để tránh ánh mắt dò hỏi của cô.
Lúc này, trên chiếc TV trong phòng bệnh tình cờ phát tin tức về ông cụ An: “Chủ tịch Tập đoàn AC bị tình nghi phạm pháp và đã bị bắt tạm giam theo quy định của pháp luật.

Vụ án đang được thẩm tra và xử lý.”
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn thoáng qua tin tức, ông già bị còng tay trong ảnh đúng là ông cụ An.

Bạch Tô nửa tin nửa ngờ gật đầu, cô cũng không nói thêm gì nữa.
"Bởi vậy nên Nghiêm Đình ra nước ngoài cho khuây khỏa cũng là chuyện bình thường.


Việc này không liên quan đến anh ta, thế mà đột nhiên anh ta lại bị kéo vào.

Nhất định là anh ta sẽ rất khó chịu."
Bạch Tô nghĩ với thân phận là con nuôi như Nghiêm Đình thì anh ta hẳn sẽ cảm thấy rất chật vật.
"Em thấy trong người thế nào rồi?"
Thấy Bạch Tô dường như vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này, Phó Vân Tiêu liền nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Rất tốt, em không cảm thấy khó chịu ở đâu cả."
Phó Vân Tiêu chuyển chủ đề khác, Bạch Tô cũng không cảm thấy có gì bất ổn, vì vậy cô cũng nói theo Phó Vân Tiêu.
"Đã lâu rồi mình không ở cùng nhau.

Khi nào khỏe hơn, tôi định đưa em đi chơi cho thoải mái."
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, đề nghị: "Đợi một thời gian nữa mọi chuyện tốt hơn, chúng ta sẽ kể cho nhau nghe về những chuyện đã từng xảy ra nhé."
Bạch Tô nhìn khuôn mặt vừa lạ vừa quen của Phó Vân Tiêu, rất nhiều chuyện đã qua, mặc dù cô đã nhận ra Caesar chính là Phó Vân Tiêu từ lâu, nhưng trong lòng cô vẫn cần một khoảng thời gian để chấp nhận.
Tuy nhiên, Bạch Tô chỉ thoáng do dự một chút, sau đó cô vẫn gật đầu.
Cô cũng cần có cơ hội để chấp nhận một Phó Vân Tiêu mới, đi chơi cùng anh cũng là một cơ hội tốt cho cô.
"À, Nghiêm Đình đã đi nước nào thế?"
Khi Bạch Tô hỏi câu này thì Phó Vân Tiêu đã nhận điện thoại và bước ra ngoài nghe, cô do dự một lúc rồi cũng không hỏi thêm nữa mà cầm điện thoại di động lên và gửi một tin nhắn cho Nghiêm Đình.
"Cảm ơn."
Thực tế thì người nhận tin nhắn như thế này không cần phải đáp lại.
Bạch Tô gửi tin nhắn đi cũng không nghĩ tới việc Nghiêm Đình có thể trả lời tin nhắn của mình.

Quả nhiên tin nhắn đã gửi nhưng không hề nhận được hồi âm.


Cô cảm thấy có chút mất mát.
Sau một ngày theo dõi trong bệnh viện thì Bạch Tô đã được xuất viện.
Lúc cô và Phó Vân Tiêu vừa bước ra khỏi bệnh viện, hai người liền nhìn thấy Erica đang đứng đợi sẵn ở đây, cậu mỉm cười nhìn cô.
"Sao con lại trở về rồi?"
Nhìn thấy Erica, Bạch Tô vô cùng vui vẻ, cô bước thật nhanh đến chỗ cậu.
"Bố đã gọi điện thoại cho con."
Erica nhìn Bạch Tô, vui vẻ đáp lại.
Bạch Tô không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn Phó Vân Tiêu, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có chút quen thuộc đối với anh.
"Đi thôi, tối nay Bạch Tiểu Bạch có buổi biểu diễn, chúng ta sẽ bay đến Melbourne để xem con bé diễn kịch."
Phó Vân Tiêu bước đến bên cạnh Bạch Tô và cắt ngang cuộc trò chuyện của cô với Erica.
Sự sắp xếp này nhanh hơn cô nghĩ.
Bạch Tô hơi sững sờ, cô nhìn Phó Vân Tiêu và Erica, hai người đều hào hứng với chuyến đi này.
Phó Vân Tiêu chỉ muốn cả gia đình được đoàn tụ càng sớm càng tốt nên đã cố ý sắp xếp như vậy.
Vì thế nên Bạch Tô gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi ra sân bay.
Khi ba người đến nhà hát Golden ở Melbourne thì buổi biểu diễn cũng đã sắp bắt đầu.
Phó Vân Tiêu đã đặt chỗ ngồi VIP ở chính giữa hàng ghế đầu tiên, rất gần sân khấu, nếu ngồi đây thì chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt tay với các diễn viên trên sân khấu.
Đèn tắt và tấm rèm dần hé mở.
Bạch Tiểu Bạch mặc một bộ đồ lụa màu trắng, từ sau bức màn chậm rãi bước ra.
Giờ đây, Bạch Tiểu Bạch đã có chút danh tiếng trong lĩnh vực diễn xuất, cô đã tham gia không ít những bộ phim điện ảnh và giành được một số giải thưởng quốc tế.
Nhưng Bạch Tiểu Bạch vẫn sẵn sàng tham gia các bộ phim truyền hình và cả những buổi biểu diễn từ thiện nữa, vì cô cảm thấy làm như vậy có thể rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình.
Bởi vì lịch trình của Bạch Tiểu Bạch rất bận rộn, hầu như không có thời gian để nói chuyện với Bạch Tô, cho nên Bạch Tô rất vui khi có thể gặp Bạch Tiểu Bạch vào lúc này.
Trong buổi biểu diễn của Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tô đã tùy ý chụp một vài bức ảnh và gửi chúng cho Nghiêm Đình, sau đó cô vào một vài tài khoản mạng xã hội của Nghiêm Đình để xem thì mới nhận ra rằng Nghiêm Đình không hề đăng nhập vào bất cứ mạng xã hội nào, cũng không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc