Phó Vân Tiêu quan tâm Bạch Tô và nhìn vào mắt cô một cách tò mò.
Bạch Tô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Phó Vân Tiêu, giả vờ dụi mắt và nói với Phó Vân Tiêu.
“Một bộ phim nói về tình yêu xuyên hành tinh rất nổi tiếng gần đây.
Nhân vật nữ chính là người ngoài hành tinh.
Thời gian của cô ấy trên trái đất đã hết, và cô ấy sẽ trở về hành tinh của mình.
Khi nam chính và nữ chính bị tách ra, em không kìm được nước mắt, nên em đã khóc.”
Bạch Tô dạo này không có thời gian xem phim truyền hình Hàn Quốc, cô cứ thản nhiên bịa ra một chuyện.
Cô cảm thấy Phó Vân Tiêu nhất định sẽ không xem thể loại phim này, cho nên cô bịa đại một tình tiết phim, Phó Vân Tiêu chắc chắn không biết.
Phó Vân Tiêu cố nén cười, nhưng cuối cùng vẫn cười ra thành tiếng: “Nữ chính là người ngoài hành tinh sao? Phụ nữ như em bây giờ thích xem loại phim hẹn hò xuyên hành tinh sao?”
Bạch Tô cảm giác được Phó Vân Tiêu đang trêu chọc cô, cô liếc mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cái.
“Không có tâm trạng nói chuyện với anh.”
Phó Vân Tiêu nhìn thấy Bạch Tô nghiêm túc, anh cũng chấn chỉnh lại mình, nói chuyện với cô: “Được rồi, nói chuyện nghiêm túc với em, về sau em ít coi thể loại này một chút, khóc nhiều không tốt cho mắt.”
“...!Được.”
Xem ra, Phó Vân Tiêu chắc là tin vào chuyện cô xem phim rồi khóc thật, không nghi ngờ tới chuyện khác.
Bạch Tô hít một hơi dài, nhưng may mắn là anh không phát hiện ra.
“Anh đang ở đó với Lion sao? Mọi chuyện giải quyết tới đâu rồi?”
Qua màn hình điện thoại, cô nhìn thấy trong mắt Phó Vân Tiêu có nhiều tia máu đỏ, Bạch Tô cảm thấy rất đau lòng, cô mau chóng đổi đề tài, quan tâm tới Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Vẫn ổn, công việc vẫn đang được xử lý rất tốt.”
“Em cảm thấy dạo này trong nhà và ở công ty xảy ra nhiều chuyện kì lạ.”
Bạch Tô than thở với Phó Vân Tiêu.
“Ừm, đúng là như vậy, có phải em đang quá căng thẳng không?”
Phó Vân Tiêu nhìn thấy trạng thái của Bạch Tô không tốt lắm, anh quan tâm hỏi thăm cô.
“Bây giờ em thấy vẫn ổn, chỉ là có chút lo lắng cho Bạch Tiểu Bạch và anh, mọi việc ập tới quá nhanh, làm em cảm thấy khá lo lắng.”
Bạch Tô cũng hơi do dự, nhưng cô vẫn đem những lo lắng trong lòng nói với Phó Vân Tiêu.
Nhưng cô không thể nói quá rõ ràng.
“Thôi nào, em thả lỏng chút đi, chúng ta xử lý từng chuyện một, tất cả sẽ sớm ổn thôi, em hãy tin anh.”
Giọng nói của Phó Vân Tiêu rất nhẹ nhàng và bình tĩnh, giống như làn gió xuân nhẹ nhàng đang thổi bên tai, khiến trái tim của Bạch Tô dần dần bình tĩnh lại.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu dịu dàng với minh qua màn hình điện thoại, Bạch Tô như đắm chìm trong sự nhẹ nhàng, bình yên này.
“Có anh ở đây, em cảm thấy rất an tâm.”
Bạch Tô tươi cười với Phó Vân Tiêu.
"Không cần biết những thứ khó khăn đó là gì, chỉ cần có anh ở bên thì không có gì khó cả."
Sợ Phó Vân Tiêu không tin, Bạch Tô lại bổ sung một câu.
Bạch Tô nhìn chằm chằm vào Phó Vân Tiêu, ánh mắt mê đắm anh.
“Tất cả đều nằm trong dự liệu của anh, sau cơn mưa trời lại sáng, em đừng lo.”
Phó Vân Tiêu cố gắng trấn tĩnh Bạch Tô.
“Vốn dĩ em tưởng có thể giúp anh thoải mái hơn, không ngờ lại biến thành anh giúp em giải sầu.”
Bạch Tô ngượng ngùng, mắt nhìn về phía khác.
“Em biết đối với anh chuyện gì là khó giải quyết nhất không?”
Đột nhiên Phó Vân Tiêu hỏi Bạch Tô một câu.
Bạch Tô còn chưa kịp hiểu ý Phó Vân Tiêu muốn nói cái gì, cô nghiêm túc trả lời: “Là cái gì? Em có thể giúp anh không?”
“Là làm thế nào để em luôn vui vẻ là chuyện khó nhất đối với anh.”
Phó Vân Tiêu vừa nói vừa làm hành động đập đầu khó xử.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu, người mà bình thường rất ít làm ra các cử chỉ diễn tả, vỗ đầu một cách cứng nhắc và mất tự nhiên, Bạch Tô vừa buồn cười vừa tức giận.
“Nhưng nó khó ở chỗ nào chứ?”
Bạch Tô trợn mắt với Phó Vân Tiêu.
Nhìn Bạch Tô cười vui vẻ, Phó Vân Tiêu cũng cười theo cô.
“Không quá khó, nhưng em đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất."
Vốn dĩ trong đầu Bạch Tô chỉ toàn những chuyện của Bạch Tiểu Bạch, nhưng không ngờ sau khi Phó Vân Tiêu nói mấy câu này, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ.
Bạch Tô vẫn giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu: “Em không muốn nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây, anh thật phiền phức.”
Cô không muốn chiếm của Phó Vân Tiêu quá nhiều thời gian, bây giờ thời gian đối với Phó Vân Tiêu là vô cùng quý giá.
“Được.”
Phó Vân Tiêu nói xong câu đó, liền tắt điện thoại, anh nhìn đồng hồ và gọi vào số của thư ký.
“Mười phút nữa, bắt đầu tiến hành kế hoạch.”
“Được, tới giờ sẽ có người tới đón ngài.”
Đầu bên kia, cô thư kí nhanh chóng đáp lại.
Phó Vân Tiêu không tới công ty tăng ca, mà là đi tới nhà giam của thành phố A.
Nhà giam được bao quanh bởi những bức tường màu đen xám rất cao, những bức tường được bao bọc bởi những sợi dây sắt dày đặc, chạy quanh toàn bộ nhà tù, chỉ có một cánh cửa sắt là lối ra vào duy nhất..
Hơn nữa đang là mùa thu, gió thổi qua, trên mặt đất, lá phong rơi xuống, không khí tĩnh mịch càng làm cho không khí trở nên ngột ngạt, sự ảm đạm càng thêm mãnh liệt, khiến lòng người nao nao.
Trợ lý đi theo phía sau Phó Vân Tiêu, đương nhiên là có chút sợ hãi, bước đi thận trọng, không muốn thu hút sự chú ý của bất kỳ ai trong nhà giam.
Ngược lại, Phó Vân Tiêu vẫn bình tĩnh như thường, vẻ mặt vô cảm khiến người ta khó lường.
“Chúng tôi đã sắp xếp một buổi thăm hỏi.” Thư kí tới nói chuyện với cai ngục.
“Được, chờ một lát.”
Cai ngục đi xác minh lại thông tin về buổi thăm hỏi của Phó Vân Tiêu và ông cụ An.
Ông cụ An trông rất giản dị trong chiếc áo sơ mi vải lanh, nhưng đôi mắt sắc bén như chim ưng vẫn làm cho người ta sợ hãi.
“Ông cụ An, dạo này ngài có khỏe không?”
Phó Vân Tiêu nhìn ông cụ An, trên mặt không có biểu cảm gì.
Đối với lời hỏi thăm của Phó Vân Tiêu, ông cụ An dường như đã biết từ trước và không hề ngạc nhiên.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Phó đã quan tâm, nếu như không phải cậu đưa tôi vào nhà giam, tôi không thể sống tốt như thế này được.”
Ông cụ An nghiến răng nghiến lợi nói với Phó Vân Tiêu, mặc dù không gào lên nhưng có thể cảm nhận được sự phẫn uất của ông cụ An qua khung cửa kính.
“Thích ứng được là tốt rồi, nếu không ngài ở trong đây lâu như vậy cũng không được thoải mái.”
Phó Vân Tiêu lạnh lùng nhìn ông cụ An.
“Ngay cả khi tôi không được ra ngoài, cậu cũng đừng mong sẽ được sống yên ổn, tai họa chắc chắn sẽ ập tới liên tục.”
Ông cụ An nói, khóe môi ông ta tràn đầy sự khinh thường.
Phó Vân Tiêu nhíu mày: “Chú ý đến mặt mũi của An Kỳ, tôi nhắc nhở ông, ông lo sắp xếp chuyện nhà cẩn thận đi.”
Câu nói của Phó Vân Tiêu đầy ẩn ý.
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì, tôi mệt mỏi rồi, cai ngục, tôi phải về nghỉ ngơi.”
Ông cụ An nói xong câu đó liền đứng dậy, quay người bước đi.
Cai ngục đưa ông cụ An đưa về phòng giam.
Thư kí đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, nhỏ giọng nói với Phó Vân Tiêu.
“Tổng giám đốc Phó, có vẻ như ông già này biết điều gì đó? Tôi nhìn thấy ông ấy nói chuyện với ngài bằng ánh mắt né tránh, nhưng có vẻ như ông ta rất mạnh miệng.
Có lẽ suy đoán của chúng ta là đúng."
Phó Vân Tiêu yên lặng, anh gật đầu, tỏ vẻ tán thành với những gì thư kí nói.
“Mượn xem biên bản ghi chép những người từng tới thăm ông cụ An trong mấy tháng gần đây.” Phó Vân Tiêu ra mệnh lệnh.
“Sắp xếp người theo dõi ông cụ An 24/24, báo cáo cho tôi mọi hành động của ông ta.”
“Được, Tổng giám đốc Phó, tôi lập tức sắp xếp.” Thư kí cẩn thận nhớ kỹ lời Phó Vân Tiêu nói..