BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô cố ý đặc biệt kéo dài thời gian trong phòng tắm, cô cảm thấy thời gian đó hẳn đủ để cho Phó Vân Tiêu rời đi.
Cô không hề muốn ra ngoài đối mặt Phó Vân Tiêu!
Cho nên, tắm xong vẫn không nhúc nhích, ở lì trong bồn tắm chờ đợi, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cô tựa hồ nghe phía bên ngoài có động tĩnh, giống như là có tiếng mở cửa đóng cửa, cho nên Bạch Tô kết luận hẳn là Phó Vân Tiêu không muốn ở mãi chỗ này, đã đi rồi!
Anh đi thì tốt hơn!
Bạch Tô lập tức lên tinh thần nhổm lên khỏi bồn tắm, sau đó nhanh chóng lau khô nước đọng trên người rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Kết quả, vừa đi ra, lại thấy Phó Vân Tiêu vẫn chưa đi.
Mà là...!Đang bày một bàn ăn lớn!
Anh phân loại thức ăn bày ở trên bàn, thấy Bạch Tô, ánh mắt mang ngạc nhiên mừng rỡ: “Em ra tới thật đúng lúc, nhà hàng mới vừa đưa tới một một ít thức ăn, hai chúng ta ăn, vừa rồi em cũng mất sức nhiều!"
Mất sức nhiều...
Nói kiểu gì vậy?
Khiến Bạch Tô muốn cầm dao giết người!
Bạch Tô trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu: “Không ăn, anh đi nhanh lên đi!"
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tô vẫn lì lợm không đi, anh ưu nhã lau đũa, lại bắt đầu rảo đũa bắt đầu chọn thức ăn, bới cho Bạch Tô phân một chén cơm, đồ ăn ngon cũng chu đáo gắp cho Bạch Tô.
Bạch Tô bây giờ...!Đã không biết đối mặt với Phó Vân Tiêu như thế nào nữa!
Anh nhất định chính là một tên lưu manh.

"Anh đi đi!
Bạch Tô bước ra mở cửa, chỉ chỉ ngoài cửa, muốn Phó Vân Tiêu đi.
Nhưng...!Lúc cô đi ra chỉ mặc áo choàng tắm, mặc dù cũng che phủ dấu vết trên người cô, nhưng đứng ở cửa bắt Phó Vân Tiêu nhanh chóng đi, khó tránh khỏi dẫn đến sự chú ý của người chung quanh đi ngang qua...
Cho nên Bạch Tô không thể không lui trở về trong nhà, đóng cửa lại, chẳng qua lại một lần nữa đuổi Phó Vân Tiêu đi.
"Anh đi nhanh lên!"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô: “Làm sao vậy, cũng không chịu cùng tôi ăn một bữa cơm hả?"
Bạch Tô cau mày, cũng không muốn quan tâm đến Phó Vân Tiêu.
Cô bất đắc dĩ cảm thấy Phó Vân Tiêu không hề muốn rời khỏi đây, liền ngồi một bên ghế salon chờ Phó Vân Tiêu rời đi.
Phó Vân Tiêu lại nhàn nhã bắt đầu ăn, vừa ăn vừa quay đầu nhìn Bạch Tô, nói với Bạch Tô: “Em có muốn tới ăn chút gì không, em thật sự không ăn hả?"
Bạch Tô vẫn không phản ứng Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu bất đắc dĩ nhìn Bạch Tô, tiếp tục ăn.
Lúc này, điện thoại di động của Bạch Tô bỗng nhiên vang lên, Bạch Tô nhìn xuống, là Lâm Lập gọi điện thoại tới, Phó Vân Tiêu đang ở đây, không biết có nên nhận hay không.
Trong đầu bắt đầu suy nghĩ, không nhận trước đã.
Nhưng không thể trực tiếp không nhận, chỉ có thể để điện thoại vang lên không ngừng, phớt lờ không nhận.
Phó Vân Tiêu để ý cử động nhỏ này của Bạch Tô, khóe môi cong lên mỉm cười, cố ý nhắc nhở Bạch Tô một câu: “Có điện thoại, em không nhận ư?"
Bạch Tô nghe Phó Vân Tiêu nói, phớt lờ không nhận.
Nhưng mà, Lâm Lập bên kia cũng một mực kiên trì gọi điện thoại cho Bạch Tô, giống như không chịu buông tha, gọi cho Bạch Tô hết lần này đến lần khác, Bạch Tô nghe điện thoại di động kêu váng cả đầu.
Bạch Tô vẫn cố tình lờ đi.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, liền đứng dậy bước đến bên cạnh Bạch Tô, lấy điện thoại di động từ trong túi áo choàng tắm của Bạch Tô ra muốn nhận.
Túi áo choàng tắm tương đối cạn, Bạch Tô chưa kịp ngăn cản, điện thoại di động liền bị Phó Vân Tiêu lấy được dễ như trở bàn tay.
Lúc Bạch Tô muốn cướp trở về, Phó Vân Tiêu đã thấy phía người điện tới ―― Lâm Lập.
Phó Vân Tiêu chẳng qua chỉ nhìn Bạch Tô, nhưng vẫn chưa hỏi ý Bạch Tô liền trực tiếp cầm điện thoại di động, nhấn nút nhận.
Chuyện này, giống như là mới vừa nãy Bạch Tô cố ý nhận điện thoại của Mộ Vãn Vãn vậy...!Đây là cố ý trả thù?
Bạch Tô căm hận trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu.
Nghe đầu bên kia đã truyền đến giọng nói của Lâm Lập.
"À? Em đang làm gì?"
"Em mới vừa tắm, buồn ngủ."
Bạch Tô trả lời một câu, vẫn không nói quá nhiều, hơn nữa làm cử chỉ không cho Phó Vân Tiêu lên tiếng, tỏ ý Phó Vân Tiêu không được nói.
Lâm Lập ở đầu điện thoại kia nói: “Em còn nhớ đêm Giáng sinh năm nọ, hai chúng ta đi trên đường cái dưới trời tuyết, em nói muốn năm nào đó sẽ đi Nam cực một lần, xem cực quang, đón đêm Giáng sinh khác biệt không?"

"Ừ."
Bạch Tô nhẹ nhàng trả lời một câu.
Cô thật ra là muốn muốn ngắt lời Lâm Lập, để cho Lâm Lập nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô lo lắng Lâm Lập nói quá nhiều, việc cô bên này rất dễ bại lộ.
Dẫu sao Lâm Lập là vì cứu cô mới bị thương, mà cô bây giờ lại ở cùng Phó Vân Tiêu...!Loại cảm giác này khiến cho cô cảm thấy mình là một người đàn bà cặn bã.
Cho nên cô cũng chỉ trả lời một chữ, ừ.
Cảm thấy một từ ừ quá hời hợt, nhưng cũng chỉ có thể nói thêm một câu với Lâm Lập: “Lúc ấy, anh còn cảm thấy ý nghĩ này quá khó thực hiện mà, anh nói em bình thường chỉ sợ lạnh, làm thế nào dám đi Nam cực."
"Đúng, nhưng thật ra thì khi đó là anh bận rộn lấy cớ thôi, anh vốn không có hứng thú gì với việc ngắm nhìn thế giới."
Bạch Tô không nói gì, trên người cô, Phó Vân Tiêu dần dần tiến sát, tay đang sờ thân thể cô, tóc gáy cảm thấy rờn rợn.
"Chờ anh xuất viện, chúng ta cùng đi Nam cực đi."
Lâm Lập nói.
"Được."
Bạch Tô vội vàng đẩy tay Phó Vân Tiêu ra, nhưng Phó Vân Tiêu còn cố ý mở áo choàng tắm của Bạch Tô ra.
Bạch Tô cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy nữa, đơn giản là tiêu đời!
Cô phải nhanh chóng cúp điện thoại.
Cho nên, cô cùng Lâm Lập nói một câu: “Lâm Lập, bây giờ em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi.

Em cúp trước nhé."
Ở đầu điện thoại kia giọng Lâm Lập nhẹ nhàng.
"Anh không quấy rầy em nữa, ngủ ngon."
Lâm Lập cúp điện thoại trước, Bạch Tô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trực tiếp hất tay Phó Vân Tiêu ra, nhanh chóng cột chắc áo choàng tắm lại lần nữa mới bắt đầu đẩy Phó Vân Tiêu ra phía ngoài.
Vừa nói: “Anh đi nhanh lên!"
Khóe môi Phó Vân Tiêu khẽ cong lên: “Bây giờ em đang hàn gắn với chồng cũ ư? Cho nên...!Mới ruồng bỏ tôi?"
Những lời này nói giống như là bọn họ đã từng rất thân mật.
Bạch Tô liếc Phó Vân Tiêu trắng mắt, lên tiếng: “Tôi không muốn nói chuyện này với anh nữa."
"Vậy em muốn cùng tôi nói chuyện về vấn đề gì?"
Phó Vân Tiêu thừa lúc Bạch Tô cố ý kéo giãn khoảng cách với anh cố ý đến gần Bạch Tô.
Càng như vậy, Bạch Tô càng lùi về phía sau.
"Tại sao tránh né tôi?"
Phó Vân Tiêu hỏi lại.
Bạch Tô bất đắc dĩ trả lời: “Tôi cảm thấy chúng ta vốn là phải giữ một khoảng cách, tình cảm của chúng ta không bình thường, tôi cũng không muốn qua lại quá nhiều với anh."
"Làm sao lại không bình thường, tôi là người đàn ông bình thường, em là người đàn bà bình thường! Hoàn toàn bình thường!"
Phó Vân Tiêu giải thích chắc nịch, vàng thật không sợ lửa.
Bạch Tô trong nháy mắt không có lời để nói.
Tại sao lần nào Phó Vân Tiêu cũng nói có lý như vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc