BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Vừa bước vào cửa, Bạch Tô nhìn thấy Phó Cảnh Hoài liền cố ý bước nhanh hơn, cô không muốn cùng Phó Cảnh Hoài bước vào cửa.
Phó Cảnh Hoài dường như biết Bạch Tô không thích, liền không cố ý đi theo nữa, chỉ tùy theo ý cô.
Bạch Tô đi vào trước, gặp được ông Phó đang ngồi ở trên ghế nhìn nhất cử nhất động ngoài cửa, giống như là đang đợi bọn họ đến vậy.
Lúc này ông Phó, đã không còn yếu như lúc ở trong bệnh viện nữa.
Cho nên nhìn càng thêm uy nghiêm hơn.
Bạch Tô trước kia cũng chưa từng đến gặp ông Phó một mình bao giờ, hôm nay gặp được, vẫn có chút sợ hãi.
"Bố."
Bạch Tô do dự một chút, nhưng vẫn hướng về phía ông Phó gọi một tiếng.
Ông Phó ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Tô, lấy ánh mắt tỏ ý muốn Bạch Tô ngồi xuống.
Bạch Tô liền làm theo yêu cầu ngồi ở một bên, dường như, ông Phó không có ý định lên tiếng, nhưng mắt thấy Phó Cảnh Hoài đã tới rồi, cô phải để cho ông Phó mở miệng trước đã.
Cho nên, Bạch Tô trực tiếp mở miệng trước, hỏi, "Bố, bố gọi con tới có chuyện gì không?"
"Đừng gấp, chờ Phó Cảnh Hoài một chút."
Đang nói chuyện, Phó Cảnh Hoài cũng đã đi vào đến bên trong, hắn trực tiếp ngồi ở đối diện Bạch Tô.
So với sự khẩn trương của Bạch Tô, Phó Cảnh Hoài nhìn có vẻ rất thoải mái.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ông Phó, không đợi hắn mở miệng hỏi, ông Phó liền nói, "Cả hai bên đều đã đến rồi, nói cho tôi biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đi!"
Bạch Tô nghe xong, tay cô còn đang muốn cầm ly trà lên uống một hớp để mình thoải mái hơn một chút.
Kết quả, suýt nữa thì làm rơi chén trà xuống đất.

Phó Cảnh Hoài vẫn có vẻ rất bình tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Tô một cái, hỏi, "Em nói hay là tôi "
Bạch Tô chỉ muốn trả lời Phó Cảnh Hoài, tốt hơn hết là đừng ai nói gì.
Nhưng, rõ ràng là không thể.
Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài, do dự rất lâu, mới hít một hơi sâu, nói, "Vậy để tôi nói đi."
Nếu như nhất định phải nói, đương nhiên cô cần phải nói rồi.
Nếu như cho Phó Cảnh Hoài nói, lúc này Phó Cảnh Hoài vẫn đang có cảm tình với cô, đương nhiên sẽ thiên về những chi tiết bọn họ yêu nhau năm đó, những chi tiết kia thật sự không phải là thứ bây giờ Bạch Tô muốn nghe.
Cho nên, cô nói.
Cô sẽ tránh đi những vấn đề không nên nói!
"Con ở năm nhất đại học gặp được Phó Cảnh Hoài, bởi vì bản thân con đối với ngành y này cảm thấy rất hứng thú và cũng rất cố gắng, cho nên thành tích cũng không tệ.

Nhưng, Phó Cảnh Hoài so với con còn lợi hại hơn."
"Sau đó ở một cuộc thi, hai người chúng con bị chia thành một đội, đại biểu trường đi tranh giải, sau đó cảm tình liền thuận theo tự nhiên.

Nhưng Từ Trường Thư, cũng chính là chị dâu nhà mình không đồng ý, lại cho Phó Cảnh Hoài ra nước ngoài, đoạn cảm tình này liền không bệnh mà mất."
Bạch Tô nói rất đơn giản, không nói đến tình cảm của cô trong đoạn tình cảm này, cũng không nói cô đã từng oán hận.
Thậm chí cũng không nói đến việc cô từng bị Từ Trường Thư hãm hại.
Ông Phó nghe xong những lời này, trên mặt cũng không nhìn ra vui buồn gì.
Điều này làm cho Bạch Tô yên tâm hơn một.
Cho nên, Bạch Tô lại trực tiếp giải thích một câu, "Những lời đồn trên mạng đều là giả, con và Phó Cảnh Hoài chưa từng phát sinh quan hệ, đương nhiên sẽ không có con."
Cô nói ra, sau khi nói xong câu này liền xoay người nhìn về phía Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài lúc này ngẩng đầu lên, nhìn ông Phó, cũng phối hợp gật đầu một cái.
"Tình cảm của chúng cháu rất trong sáng."
"Được rồi."
Ông Phó sau khi nghe xong, đầu tiên là gật đầu một cái, sau đó mới nhìn về phía Bạch Tô, "Con yêu Phó Vân Tiêu, hay là Phó Cảnh Hoài?"
Ông Phó nói xong câu này, liền cho Bạch Tô một chút thời gian suy nghĩ, ông xoay người nhìn về phía Phó Cảnh Hoài.
Giải thích cho Phó Cảnh Hoài, "Yêu cầu lần trước của con ta đã nghiêm túc suy nghĩ.

Ta đã để cho quản gia chuyển một ngôi nhà qua tên của con, còn chuyện về Bạch Tô, để cho Bạch Tô tự chọn."
Đáp án này, Phó Cảnh Hoài đã đoán được trước rồi.
Bạch Tô nghe lời giải thích của ông Phó có chút bội phục ông Phó.

Bởi vì, thật ra trong mối quan hệ này, cô là một người ngoài cuộc.
Phó Cảnh Hoài là cháu trai ruột, Phó Vân Tiêu là con ruột.
Nhưng, ông Phó lại quan tâm đến cảm nhận của cô.
"Con yêu Phó Vân Tiêu!"
Bạch Tô kiên định nhìn ông Phó, dù sao Phó Vân Tiêu cũng không có ở đây, ở chỗ này nói yêu Phó Vân Tiêu rất thích hợp!
Hơn nữa, tình cảm bây giờ...!Cô cảm thấy mình và Phó Vân Tiêu chung sống càng ngày càng hài hòa.
Kết quả, thật trùng hợp, Bạch Tô vừa dứt lời, Phó Vân Tiêu cũng đã đi vào đến cửa.
Hắn đúng lúc nghe được Bạch Tô đang thể hiện tình yêu với mình, cô nói cô yêu mình.
Phó Vân Tiêu không tự chủ nhếch miệng lên, lúc đi vào phòng khách, liền tự nhiên ngồi ở bên cạnh Bạch Tô, sau đó tay tự nhiên đặt lên tay Bạch Tô.
"Sao vậy, sao không đợi anh qua rồi hãng bày tỏ, bây giờ bày tỏ không sợ anh không nghe được sao?"
Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu nói đến đỏ hết mặt.
Nhưng tay cô lại không rút ra khỏi tay Phó Vân Tiêu.
Sau khi ông Phó thấy Phó Vân Tiêu đến, liền ra lệnh, "Quản gia, đưa Bạch Tô trở về trước.

Cảnh Hoài cùng Vân Tiêu ở lại."
Nói xong câu này, quản gia cũng đã đi tới, hắn hướng về phía Bạch Tô tỏ ý mời đi.
Bạch Tô ở nhà họ Phó không tự chủ cảm thấy cẩn trọng, cho nên cô cũng không dám từ chối, liền đi theo quản gia đi ra ngoài.
Chẳng qua là...!Cô có chút lo lắng.
Ông Phó còn có gì để nói với Phó Vân Tiêu và Phó Cảnh Hoài nhỉ?
Sau khi quản gia từ nhà họ Phó đi ra, liền trực tiếp đưa Bạch Tô đến biệt thự của Phó Vân Tiêu.
Hơn nữa, thật ra thì lúc ở trên đường, Bạch Tô đã ý thức được con đường này hơi khác rồi, giống như là muốn đưa đến biệt thự của Phó Vân Tiêu vậy, nhưng cô lại không thể nói.
Nếu nói ra, nhất định sẽ gặp phải một đống chuyện phiền toái.

Vốn dĩ cô định đợi sau khi quản gia rời đi, cô sẽ gọi xe về, nhưng quản gia lại đưa cô đến và không rời đi!
Quản gia cười híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Tô, "Phu nhân không vào sao?"
Bạch Tô đứng ở trước chiếc khóa bằng mật mã vô cùng tinh xảo của Phó Vân Tiêu, có chút do dự.
Nếu như, mật mã cô điền sai, liệu có gây ra nghi ngờ không?
Nhưng, nhìn vị quản gia kia cười híp mắt nhìn cô chăm chú, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt lại điền mật mã vào.
Trước đây, Bạch Tô luôn quên mật mã, cho nên Phó Vân Tiêu đặt mật mã vô cùng đơn giản, 123456.
Nhưng bọn họ ly hôn rồi, chắc Phó Vân Tiêu đổi mật mã rồi.
Kết quả, Bạch Tô vừa điền mật mã vào, khóa lại mở ra!
Thần kỳ!
Bạch Tô vội vàng vào cửa, từ trong thâm tâm thở phào nhẹ nhõm, cùng quản gia nói một câu, "Được rồi, cảm ơn đã đưa tôi về."
"Tôi còn có một số việc, phải làm."
Quản gia đi theo Bạch Tô vào cửa.
Không thể không nói, đạo cao một thước quỷ cao mười trượng, gừng càng già càng cay.
Vị quản gia kia vào nhà có chuyện phải làm...!Chính là, điều tra xem Bạch Tô và Phó Vân Tiêu có ở cùng một chỗ hay không!
Quản gia nhàn nhã đi vòng quanh phòng một vòng, không đi đến khu vực riêng tư, chỉ quan sát những khu vực công cộng.
Bạch Tô một mực ở sau lưng lo lắng đề phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc