BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Hai người đi theo đoàn du lịch vừa đi vừa nghỉ, mặc dù vừa ăn tối xong nhưng Bạch Tô vẫn nhịn không được ăn rất nhiều đồ ăn vặt địa phương.

“Hai hôm nay đang làm gì vậy?”
Nghiêm Đình cầm món quà vặt mà Bạch Tô vừa mua trong tay, thản nhiên hỏi.

“Hai hôm nay Erica cứ sắp xếp xem mắt cho tôi, tôi khó chịu sắp chết tới nơi rồi.


Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Đình, vẻ mặt buồn rầu.

“Hử, nghĩ thông suốt rồi hả?”
Nghiêm Đình rất ngạc nhiên, nhìn Bạch Tô rồi nhấn mạnh một câu.

“Cũng không phải là ý tưởng của tôi.


Bạch Tô lại than thở.

“Thôi đừng, dù là ý tưởng của ai, nếu em đi xem mắt thì nhất định phải ưu tiên cân nhắc anh đầu tiên, nói gì đi nữa thì anh cũng là người kiên trì yêu mến và theo đuổi em đấy.


Nghiêm Đình nói nửa đùa nửa thật, nửa nghiêm túc với Bạch Tô.

“Dừng lại đi, chuyện này để sau hãy nói.


Nói đoạn, Bạch Tô lấy lại quà vặt của mình trong tay Nghiêm Đình, không để Nghiêm Đình tiếp tục cầm giúp mình nữa, cô cũng không xem câu nói của Nghiêm Đình là thật, mà sâu trong lòng cũng không muốn xem câu nói của Nghiêm Đình là thật.

Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô rồi lắc đầu: “Thật nhỏ mọn, cầm đồ giúp em lâu như vậy mà em vô tình cướp đi luôn.



Bạch Tô hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, sau đó lại tiếp tục tìm món ngon và thú vui ven đường.

Hai người đi theo đoàn người du lịch tiến về phía trước, đi đến ngã ba thì chia ra thành hai nhóm, một nhóm đến bờ sông thả đèn, nhóm còn lại rẽ sang đường khác tiếp tục ăn uống vui đùa.

“Chúng ta đi đâu đây? Muốn đi thả đèn không?” Nghiêm Đình hơi nghiêng người, thấy hai nhóm đi hai hướng bèn quay lại hỏi ý kiến Bạch Tô.

Bạch Tô nghĩ ngợi chốc lát, “Không đi, bờ sông ban đêm lạnh lắm, anh nhìn phía trước xem, hình như có người đang biểu diễn nghệ thuật đó.


Bạch Tô nói rồi bước nhanh đến con đường nhỏ phía trước, những thứ này vô cùng mới mẻ, mà cũng vì thời gian trước không được vui vẻ nên trong khoảng thời gian này, chỉ cần có thể thư giãn một chút là Bạch Tô đã thấy rất vui vẻ rồi.

Nghiêm Đình đuổi theo cô.

Trên con đường nhỏ, hai người đàn ông với cánh tay đầy hoa văn ngồi trên mặt đất, trước mặt treo chủ đề buổi biểu diễn nghệ thuật lần này của họ: “Xã hội ấm áp, từ chối bạo lực.


Trước mặt họ cũng có một số từ ngữ bạo lực internet được sử dụng, mọi người đều có thể chọn một tấm thẻ, sau đó bọn họ sẵn sàng biểu diễn một tiết mục.

Bạch Tô tò mò đứng gần đó quan sát, đang nghĩ xem mình nên lấy tấm thẻ nào thì bỗng nhiên cô cảm giác có người vỗ lên vai mình, cô nghi ngờ ngoảnh đầu lại, trước mặt xuất hiện một người đàn ông ăn mặc giống như đang biểu diễn nghệ thuật.

“Chào cô, tôi có thể ôm cô một cái được không? Đây là một phần biểu diễn của chúng tôi lần này, được gọi là ôm người lạ.


Người đàn ông kia mỉm cười hỏi ý kiến của Bạch Tô.

Bạch Tô do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn ôm anh ta một cái.

“Còn cần một tấm ảnh chụp chung nữa, trước tiên đừng động đậy nhé, anh gì đó ơi, anh có thể đứng trên bậc thang phía sau chụp cho chúng tôi một tấm không?”
Người đàn ông với cánh tay hoa văn đưa điện thoại di động cho Nghiêm Đình, Nghiêm Đình gật đầu nhận lấy điện thoại.

Nghiêm Đình cầm điện thoại lùi thẳng đến bậc thang phía sau, giờ phút này, trùng hợp là anh ta và mấy người Bạch Tô đã bị con đường này ngăn cách.


Anh ta đang chuẩn bị ấn vào nút chụp hình, kết quả còn chưa kịp bấm thì bất ngờ có tiếng súng vang lên!
Truyền đến từ vị trí cách đây không xa!
Ngay sau đó hai bên đường xuất hiện hai nhóm người mang theo dao rựa, chạy xồng xộc từ hai bên đường rồi lao vào nhau hỗn chiến, trong chốc lát đã tách Nghiêm Đình và Bạch Tô ra hai bên.

Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ độ mấy giây, thậm chí Nghiêm Đình còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai đám đông đánh nhau bao phủ trong biển người.

Anh ta nhanh chóng nhảy lên bậc thang, vừa tránh đám đông đánh nhau vừa nhìn về phía Bạch Tô.

Nhưng mà, cả Bạch Tô và ba tên đàn ông biểu diễn nghệ thuật đều đã biến mất không còn dấu vết từ lâu!
“Hỏng!”
Nghiêm Đình quát to một câu, vội vàng chen chúc đi về phía Bạch Tô biến mất, nhưng đao kiếm không có mắt, hai bên đánh nhau ra lửa, cơ bản anh ta không có cơ hội lại gần.

Giờ phút này, Bạch Tô đang hoảng sợ trợn tròn hai mắt nhìn ba người đàn ông trước mặt.

Trong khoảnh khắc phát sinh cuộc hỗn chiến, ba người đàn ông này bèn bịt miệng cô lại kéo vào nhà hàng bên cạnh.

Thậm chí Bạch Tô còn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ người ngay tại chỗ.

“Mấy người làm trò gì vậy?”
Cô tỉnh táo lại, cố gắng tránh đi, nhìn người đàn ông trước mặt rồi hét lên.

Hết cách rồi, cô đã từng bị bắt cóc quá nhiều lần, lần này Bạch Tô phản ứng có điều kiện chuẩn bị bỏ trốn, chuẩn bị tâm lý trước.

Xung quanh không ai trả lời Bạch Tô, người đàn ông vừa rồi chuẩn bị chụp ảnh chung với Bạch Tô đang nở nụ cười lạnh trên môi, anh ta nhìn Bạch Tô, chậm rãi móc khẩu súng lục trong ngực ra rồi thong thả lắp ống giảm thanh vào.

Bạch Tô muốn chạy trốn, cô dùng chân giẫm mạnh lên người đàn ông đang giữ mình.

Nhưng hai người đàn ông đang giữ cô cứ như không hề cảm nhận được, thậm chí còn chẳng hừ lấy một tiếng, vẫn cứ giữ chặt Bạch Tô không chịu buông ra.


Cô thầm nghĩ xong đời rồi, thế này là phải mất mạng ở nơi đất khách quê người rồi, kinh nghiệm bị bắt cóc của cô không hề có tác dụng gì!
“Các anh là ai?!”
Bạch Tô hoảng sợ hét lớn.

Trước khi chết, dù sao cô cũng phải nghĩ cách để tìm hiểu.

“K Đảng.


Người đàn ông liếm môi nhìn Bạch Tô, từ từ giơ khẩu súng lục lên.

“Khoan đã, tôi không quen biết các anh, vậy vì sao các anh giết tôi?”
Bạch Tô cũng đã nghe qua băng đảng này mấy lần, địa phương này có rất nhiều đảng phái khác nhau, đều là kiểu băng nhóm đánh nhau một sống một chết.

“Bởi vì ngộ sát.


Người đàn ông cầm súng ngắn nhếch miệng cười một tiếng, lại gần Bạch Tô.

Đậu má… Gã đàn ông này nói cái quần què gì vậy, cũng bởi vì ngộ sát.

Những lời này, rõ ràng ý chính là bọn họ đến có chuẩn bị mà!
Mà lại còn chạy đến để giết cô?!
Bạch Tô đang muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên miệng bị người bên cạnh bịt kín lại, cô chỉ có thể liên tục lắc đầu, trong miệng phát ra những tiếng ư ư không rõ.

Cô hung hăng trừng mắt với người đàn ông đang cầm súng ngắn chĩa vào cô, nhưng không có tác dụng gì, cô vẫn không có cách nào để tránh thoát.

Chỉ nghe tiếng súng vang lên, cô tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, trong lòng hiện lên ngàn vạn những suy nghĩ.

Nhưng viên đạn sượt qua sát da đầu cô, cũng không bắn trúng cô.

Trước mắt hỗn loạn vô cùng, người đàn ông giữ chặt cô buông tay ra.

Bạch Tô hết sức bất ngờ mở mắt ra, thấy Nghiêm Đình đã đánh nhau với người đàn ông nổ súng từ lúc nào không hay, anh ta đang cướp súng trong tay tên đó.

Hai người đàn ông còn lại nhanh chóng xông tới kéo Nghiêm Đình ra, cũng không có ý định dây dưa, nhanh chóng rời khỏi đây.


Không quan tâm đến việc đuổi theo họ, sau khi Nghiêm Đình tránh thoát thì vội vàng chạy tới.

“Em không sao chứ?”
Nghiêm Đình lo lắng nhìn Bạch Tô, cẩn thận hỏi cô.

Bạch Tô thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu.

“Anh thì sao?”
Cô cũng lo lắng hỏi lại Nghiêm Đình.

Vừa rồi rõ ràng thấy bọn kia cầm súng trong tay, Bạch Tô thật sự hơi lo lắng.

“Anh cũng không sao.


Nghiêm Đình vẫn quan sát Bạch Tô từ trên xuống dưới một lượt, sợ cô phải chịu tổn thương gì.

Hai người còn sợ trong lòng, trốn ở góc khuất trong nhà hàng không dám ra ngoài.

“Bên ngoài có chuyện gì xảy ra vậy? Bang phái đánh nhau sao?”
Nghe âm thanh đánh nhau vang lên ngoài kia, Bạch Tô dò hỏi.

“Ngoài kia có mấy băng đảng đang đánh nhau tranh giành địa bàn.


Chân mày Nghiêm Đình khẽ nhăn lại, nói với Bạch Tô.

“Nhưng tôi cảm giác, dường như nhóm người vừa nãy muốn giết tôi không cùng một bọn với mấy người ngoài kia.


Bạch Tô như có điều suy nghĩ, nhìn Nghiêm Đình nói.

Dù sao những người kia đã nói cô bị giết bởi vì ngộ sát.

.


Bình luận

Truyện đang đọc