Sau khi thư ký Lâm Đạt nhận được yêu cầu của Mộ Vãn Vãn liền quay trở lại phòng họp.
Lúc rót trà, thư ký nói khẽ bên tai Phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc Phó, cô Mộ ở bên ngoài đợi anh đã lâu rồi, dường như là có chuyện gì đó.”
Phó Vân Tiêu ngay cả mi mắt cũng không nâng lên, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn, hắn chỉ gật đầu rồi nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ bàn về những vấn đề liên quan đến nghiên cứu và phát triển y dược trên thị trường trong thời điểm hiện tại và tiến hành so sánh, phân tích số liệu.”
Lâm Đạt thấy thế cũng không dám tiếp tục quấy rầy Phó Vân Tiêu nữa, chỉ có thể mau chóng đi ra ngoài sau đó lắc đầu với Mộ Vãn Vãn.
Sau đó Lâm Đạt lấy cho Mộ Vãn Vãn một cốc nước ép hoa quả rồi giải thích: “Cô Mộ, cô cũng biết chỉ cần bận rộn một tí thôi là tổng giám đốc của chúng ta sẽ trở thành một người cuồng công việc mà.
Hay là cô về nhà đợi đi, khi tổng giám đốc xong việc tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên.”
Đôi mắt của Mộ Vãn Vãn lấp lánh, nắm chặt chiếc cốc trong tay, nói: “Không sao, tôi ở đây đợi được.
Thư ký Lâm Đạt cứ đi làm việc đi, không cần quan tâm tới tôi đâu.”
Lâm Đạt khó xử nhìn Mộ Vãn Vãn, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán rồi xoay người đi ra khỏi phòng chờ.
Phó Vân Tiêu tiếp tục ngồi ở phòng họp nghe ý kiến của các giám đốc cấp cao.
Bởi vì trước đó sau khi Phó Vân Tiêu đề xuất rằng nên đầu tư thay đổi để mở rộng theo hướng điều trị y tế, các giám đốc điều hành đã ngày đêm làm việc chăm chỉ để thu thập báo cáo khả thi về đầu tư mở rộng y tế xem liệu thị trường này có thích hợp với số vốn hiện nay hay không.
Vốn dĩ bọn họ đã thức suốt đêm để sắp xếp lại tài liệu và cũng đã phân công hợp lý nên luôn cảm thấy đã phân tích tài liệu kỹ lưỡng và hiểu rõ hết vấn đề rồi thế nhưng không ngờ trong cuộc họp vẫn bị những câu chất vấn của Phó Vân Tiêu làm cho á khẩu.
Thông tin trong đầu của Phó Vân Tiêu chắc hẳn phải phong phú hơn bọn họ rất nhiều.
Cuộc họp hôm nay vô cùng căng thẳng.
Vì thế vừa rồi lúc Lâm Đạt nói với Phó Vân Tiêu rằng bên ngoài đang có cô Mộ Vãn Vãn chờ anh thì các giám đốc cấp cao đều coi Mộ Vãn Vãn như chúa cứu thế vậy, ai cũng hy vọng Mộ Vãn Vãn mau mau tới đây.
Nhưng mà… hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.
Lúc Phó Vân Tiêu nói buổi họp tiếp tục thì điện thoại của hắn đột nhiên reo lên.
Phó Vân Tiêu cúi đầu đọc tin nhắn, mọi người đều nín thở chờ đợi.
Chỉ thấy bàn tay thon dài của hắn cầm chiếc điện thoại lên sau đó nhẹ giọng nói với mọi người: “Chờ một lát.”
Dường như tất cả mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phó Vân Tiêu tỏ ý muốn nói “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói xong câu đó hắn liền ra ngoài, đi tới cuối hành lang nghe điện thoại.
Sau khi điện thoại được kết nối, Bạch Tô hít một hơi thật sâu sau đó mới nói với Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, tôi có một chuyện muốn thương lượng với anh một chút.”
Phó Vân Tiêu nhàn nhạt nói: “Cô nói đi.”
“Có thể công khai tin chúng ta đã ly hôn không?”
Bạch Tô hỏi.
Nghe thấy Bạch Tô nói thế, Phó Vân Tiêu cau mày sau đó hỏi lại cô: “Cô muốn công khai tin chúng ta đã ly hôn sao?”
Lúc trước là kết hôn bí mật.
Thực ra nếu không khai chuyện ly hôn cũng là có cái để giải thích với ông Phó.
Phó Vân Tiêu hiểu là như thế.
Thế nhưng ở phía bên kia đầu dây Bạch Tô lại trầm mặc không nói gì, một lát sau mới khó xử cắn môi lên tiếng: “Sau khi tời xa anh tôi có không ít chuyện thị phi, nếu như những tin tức đó không có ảnh hưởng xấu tới anh thì anh không muốn công khai cũng được.”
Phó Vân Tiêu nhận ra một số điểm bất thường trong lời nói của Bạch Tô: “Chuyện thị phi nào?”
Những chuyện đó hắn cho rằng đã có người xử lý xong rồi.
Đối với những chuyện thị phi đó, từ trước tới nay Phó Vân Tiêu chưa từng quan tâm.
Thế nhưng lúc Bách Diệp chưa kịp trả lời câu hỏi của Phó Vân Tiêu thì bỗng nhiên ở bên kia đầu dây truyền đến tiếng nói của y tá gọi Bách Diệp: “Bác sỹ Bạch, viện trưởng kêu cô qua văn phòng một lát.”
“Tôi cúp máy trước đã.”
Bạch Tô nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.
Sau đó nhanh chóng đi theo y tá về phía văn phòng của viện trưởng.
Sau khi Phó Vân Tiêu bị Bạch Tô cúp máy đột ngột thì hắn nhíu mày, không có quay trở về phòng họp mà trực tiếp đi tới văn phòng của mình rồi gọi Lâm Đạt vào: “Lâm Đạt, giúp tôi tra thử xem tôi và Bạch Tô có tin tức gì xấu không.
Càng chi tiết càng tốt.”
Phó Vân Tiêu dặn dò xong sau đó lập tức quay trở lại phòng họp.
Phòng chờ mà Mộ Vãn Vãn đang ngồi nằm ở ngay sát phòng thư ký của Lâm Đạt.
Cô ta vừa mới ngẩng đầu lên thin nhìn thấy bóng của Phó Vân Tiêu đi ngang qua.
Mộ Vãn Vãn vội vàng đứng dậy muốn ra gặp hắn thế nhưng chưa kịp tới gần thì nhìn thấy Phó Vân Tiêu đã đi vào trong phòng họp rồi.
Mộ Vãn Vãn cảm thấy vô cùng buồn bực.
Cô ta đi vào phòng thư ký, đứng ở trước mặt Lâm Đạt mỉm cười nói: “Thư ký Lâm Đạt… vừa rồi Vân Tiêu kêu cô làm gì vậy?”
Lâm Đạt đang ở trên mạng tìm kiếm scandal giữa Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.
Khi nghe thấy Mộ Vãn Vãn hỏi vậy thì cô ấy liền nuốt nước bọt.
Cô… có thể nói không?
Lúc Bạch Tô còn là thư ký cấp cao, cô ấy là sếp của mình đó.
Lâm Đạt hiểu rất rõ quan hệ phức tạp và rắc rối giữa Bạch Tô, Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Hơn nữa! Nếu như phải chọn thì chắc chắn Lâm Đạt sẽ thích người lương thiện, thông mình, dịu dàng và hào phóng như thư ký Bạch Tô hơn.
“Cái đó… không có gì ạ.
Tổng giám đốc Phó kêu tôi giúp anh ấy tìm một số tài liệu báo cáo rồi gửi qua đó, có một số tài liệu dữ liệu bị sai.”
Lâm Đạt không dám nhìn Mộ Vãn Vãn, vừa nói vừa vội vàng tắt máy tính.
Mà Mộ Vãn Vãn cũng đã nhìn thấy rõ ràng rồi.
Cô ta cũng không nổi giận mà chỉ nói: “Vậy thư ký Lâm Đạt mau tìm đi, đừng có làm chậm trễ công việc của Vân Tiêu.”
Nói xong cô ta liền giậm mạnh giày cao gót xuống nền, tức giận đi về phía Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu trở lại phòng họp, vừa mới nói được hai câu thì quyết định sẽ không nói tiếp nữa.
Bạch Tô rất thông minh.
Theo như hiểu biết của hắn về Bạch Tô thì… cô có đủ năng lực để giải quyết vấn đề, trừ khi có vấn đề nào khó giải quyết quá thì mới gọi điện thoại cho hắn.
Phó Vân Tiêu gấp tài liệu lại rồi đứng lên nói với các giám đốc cấp cao: “Những nội dung còn lại chúng ta sẽ họp vào hôm khác, hôm nay đến đây đã.”
Nói xong Phó Vân Tiêu liền đi ra ngoài.
Các giám đốc cấp cao thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không biết nữ thần nào đã làm cho tổng giám đốc Phó đổi ý, cứu bọn họ một mạng.
Lúc Mộ Vãn Vãn đi tới nơi thì đúng lúc Phó Vân Tiêu bước ra khỏi cửa.
Cô ta còn chưa kịp thể hiện cảm xúc thì Phó Vân Tiêu đã lạnh lùng lên tiếng: “Có chuyện gì?”
“Vân Tiêu… em…”
“Có chuyện gì thì để tối nói, bây giờ anh phải tới bệnh viện Nhân Tâm.”
Tất cả những lời nói mà Mộ Vãn Vãn đã chuẩn bị đều không thể nói ra được.
Cô ta nắm chặt vạt áo của hắn, nhưng trên mặt vẫn giả bộ quan tâm hỏi một câu: “Là chị Bạch đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phó Vân Tiêu không hề giấu diếm Mộ Vãn Vãn, trực tiếp trả lời: “Ừ.”.