Câu nói này, anh nói cực kỳ lớn tiếng hình như cũng chính là đang muốn nói cho Bạch Tô nghe vậy.
Quá đáng!
Bạch Tô đang nhắm mắt nằm ở trên giường giả bộ hôn mê bất tình, chợt nghe thấy Nghiêm Đình nói ra, nhanh chóng liền mở mắt ra, cô cho rằng bản thân còn phải giả bộ hôn mê hai ngày nữa, không có cách nào khác lại phải giả ngốc.
Không ngờ là sớm như vậy Nghiêm Đình lại trực tiếp bán đứng cô rồi.
Rất nhanh, Phó Vân Tiêu và Thời Hoan đẩy cửa vào.
"A! Đừng lại đây! Các người là người xấu! Đồ khốn nạn!"
Bạch Tô tinh thần kích động, ôm thật chặt lấy đầu gối của mình, co rúc ở góc giường bệnh.
Nhìn thấy trạng thái của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu lông mày rõ ràng nhăn lại nhưng vẫn là nghe lời không dám tiến lên nữa.
"Chị làm sao vậy, chị dâu.
Chị còn nhận ra em không?"
Hoàn toàn không quan tâm đến trạng thái của Bạch Tô, Thời Hoan giả bộ có lòng tốt bụng mà tiến lên phía trước trực tiếp ké tay của Bạch Tô lên.
Trong chớp mắt chạm tay vào được Bạch Tô, tay của Bạch Tô lại run lên một hồi, ngay sau đó liền thu hồi về.
"Người xấu, các người đều là người xấu!"
Bạch Tô lớn tiếng hét lên, hình như bản thân thật sự kinh hãi tột độ, đầu có hỏng rồi.
"Là em mà, em là Thời Hoan, chúng em không phải hung thủ bắt cóc chị, chị nhìn kỹ lại xem có ấn tượng gì không?"
Hoàn toàn không để ý sự giãy dụa của Bạch Tô, Thời Hoan lại ép buộc cơ thể của Bạch Tô giãi bày ra, nhìn trong mắt Bạch Tô có vẻ sợ hãi, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm hài lòng.
Bởi vì là đưa lưng về phía Phó Vân Tiêu cho nên anh hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm vẻ mặt của Thời Hoan.
"Không nhìn thấy cô ấy bây giờ rất sợ hãi sao? Vậy mà em tại sao lại muốn dọa cô ấy chứ?!"
Phía sau truyền đến một tiếng rít gào của một người đàn ông, Nghiêm Đình lại kéo xe lăn đi vào.
Tiếng này là anh cố ý hét lên về phía Thời Hoan, không có mục đích khác, đơn thuần chính là muốn Thời Hoan cách xe Bạch Tô ra chút, bởi vì anh sợ Bạch Tô diễn quá lâu, không diễn tiếp tục được nữa.
Tiếng hét này đột nhiên xuất hiện rít gào dọa cho Thời Hoan giật mình một cái.
Cô quay đầu tàn bạo trừng mắt nhìn Nghiêm Đình một cái, ánh mắt lướt qua phát hiện trên mặt của Phó Vân Tiêu dường như cũng có chút không vui, lúc này mới phẫn nộ đứng dậy, rời khỏi bên cạnh Bạch Tô.
"Anh là người tốt, là anh đã cứu tôi!"
Bạch Tô diễn điên điên khùng khùng, đưa ngón tay ra chỉ vào Nghiêm Đình nói rằng.
Nghiêm Đình nhanh chóng đẩy xe lăn đi tới nhẹ nhàng cầm lấy chăn bên góc cho Bạch Tô đắp cẩn thận.
"Nếu diễn tiếp sẽ lộ mất, em mau ngủ đi.
"
Nghiêm Đình khẽ cúi đầu vừa đắp chăn cho cô vừa nói nhẹ mà âm thanh chỉ hai người bọn họ có thể nghe được nói với cô.
"Không đúng! Anh cũng không phải người tốt, anh mới là người tốt!"
Bạch Tô ngược lại chỉ tay về phía Phó Vân Tiêu, bắt đầu đá Nghiêm Đình rời đi.
"Mau đi ra đi, người xấu cũng mau đi đi! Tôi muốn ngủ rồi!"
Sau khi cô đá Nghiêm Đình ra, lại bắt đầu nằm trên giường chơi xấu.
"Haiz.
"
Nghiêm Đình nặng nề thở dài một cái.
"Vậy em nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai anh lại đến thăm em.
"
Ánh mắt của anh toát ra vẻ lo lắng không thể kìm chế được nhưng là vì Bạch To tĩnh dưỡng lại không thể quấy rối cô.
"Còn không đi sao? Không nghe thấy Bạch Tô muốn ngủ rồi sao?"
Đi nga qua bên người của Thời Hoan, ngữ khí Nghiêm Đình lạnh lẽo nói một tiếng.
"Bệnh của chị dâu đều như vậy rồi, em ở lại chăm sóc cô ấy nhé!"
Thời Hoan cắn răng, con ngươi có chút biển đổi, ngữ khí vô cùng kiên định, nếu trong mắt người khác, cô dường như thực sự tình cảm đối với Bạch Tô khó có thể dứt bỏ.
"Cô chăm sóc Bạch Tô? Tôi thấy cô có ý đồ khác đấy chứ?"
Nghiêm Đình khóe miệng lộ ra vệt trào phúng mỉm cười lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô một cái.
"Anh nói rõ ràng cho tôi? Tôi có thể có ý đồ gì đây?"
Nghe Nghiêm Đình nói như vậy, Thời Hoan liền chột dạ ngay rồi.
Lẽ nào!
Người đàn ông này phát hiện ra cái gì rồi?
Khi nói câu nói này rõ ràng cô có chút cuống lên, tiếp sau đó còn lại muốn bổ sung thêm cho mình một câu.
Chỉ là chưa đợi được cô bổ sung Nghiêm Đình khóe miệng lại càng tăng lên nụ cười chế giễu trực tiếp một tay chặn cô lại "Cô có ý đồ gì thực sự còn phải cần ta nói rõ sao?"
Câu nói này đột nhiên nói với Thời Hoan thế nhưng ánh mắt của anh lại nhìn về Phó Vân Tiêu, ẩn ý trong lời nói không cần nói cũng biết.
Hô.
Thời Hoan lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, thi ra là ý đồ trong miệng anh ta nói là chỉ Thời Hoan tiếp cận với Phó Vân Tiêu.
"Anh muốn nói rõ thì đi mà nói rõ đi, tôi quang minh lỗi! "
Cô lập tức dùng lực nói, muốn cùng với Nghiêm Đình lý luận một phen.
"Đủ rồi, đều đi ra ngoài.
"
Ngữ khí lạnh lùng của Phó Vân Tiêu, một ánh mắt lạnh lẽo hướng vè Thời Hoan.
Trong nháy mắt Thời Hoan bị dập lửa, khí thế một hồi liền yếu ớt hạ xuống.
"Mau đi đi, mau đi đi, vừa lúc tôi thuận đường đưa cô về.
"
Nghiêm Đình kéo Thời Hoan lại, tiếp theo đó lại dặn dò bảo về đưa anh đẩy xe lăn về.
Bởi vì là cuối tuần, đường trong thành phố có chút tắc.
Xe lái rất chậm, Nghiêm Đình và Thời Hoan ngồi cũng ghế sau của xe taxi.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi cô, trong bệnh viện cũng không phải cố ý muốn nổi giận với cô bởi vì tôi quá yêu Bạch Tô hơn nữa Bạch Tô lại ở trên tay của tên khốn nạn Phó Vân Tiêu mà bị thương rồi cho nên tôi rất tức giận, liền không thể kìm chế được.
"
Nghiêm Đình đột nhiên giọng thành khẩn nói với Thời Hoan lời xin lỗi.
"Không cần xin lỗi tôi, tôi và anh cũng không quen biết, cũng sẽ không tức giận với người lạ.
"
Thời Hoan ngữ khí vô cùng bình thản.
"Thực ra! Tôi rất yêu rất yêu rất yêu Bạch Tô.
"
Nhắc đến cái tên Bạch Tô, ngữ khí của Nghiêm Đình lại càng ôn nhu hơn, dường như là lâm vào hồi ức.
"Lần đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy, Phó Vân Tiêu vẫn là Caesar, vì giữa khoảng cách với Phó Vân Tiêu, cô ấy bắt tôi đóng giả làm bạn trai của cố ấy, cực có có duyên chính là sau này khi chúng tôi họp, chỗ ngồi con lại cạnh nhau chứ.
"
Nghiêm Đình khóe miệng lộ ra nụ cười.
"Sau này chúng tôi làm hàng xóm, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau chơi trò chơi mạo hiểm, nói chuyện thâu đêm suốt sáng, tôi cứ tưởng chúng tôi có thể bên nhau rồi, sau đó! "
Nói đến đây Nghiêm Đình tự mình lắc đầu dừng một chút sau đó anh nói tiếp.
"Sau đó, Phó Vân Tiêu trở về, Bạch Tô lại quay trở về bên cạnh anh ta.
"
"Bạch Tô quả thực là! rất thích Phó Vân Tiêu.
"
Nghe xong câu chuyện của Nghiêm Đình, Thời Hoan vốn dĩ muốn nói "Gái trà xanh" ba từ, lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng đột nhiên cảm thấy nói Bạch Tô như vậy trước mặt Nghiêm Đình có chút không tốt lắm, lúc này mới nhanh chóng sửa lời.
"Không à, cô ấy cũng rất thích anh mà, nếu như không có Phó Vân Tiêu, cô ấy chắc chắn sẽ ở bên cạnh anh.
"
Nghiêm Đình ngữ khí kiên định.
"Hơn nữa, tôi nén đau thương đem Bạch Tô trả lại cho Phó Vân Tiêu vậy mà Phó Vân Tiêu cũng không thể bảo vệ tốt cho Bạch Tô, ta thật sự rất hối hận!"
Hai tay của anh không nhịn được mà nắm nắm đấm ngữ khí một lúc sau liền lạnh hạ xuống.
"Như thế này cũng rất tốt, Bạch Tô như vậy đối với anh cũng là một cơ hội, nói không chừng cô ấy có khi còn ở với anh ý chứ.
"
Thời Hoan cũng tùy ý phụ họa nói.
"Không được, năng lực của một người như tôi có hạn, không bằng chúng ta liên thủ đi!"
Nghiêm Đình nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên nghiêm túc chuyển hướng Thời Hoan, ngôn từ khẩn thiết.
"Bắt tay cái gì?"
Thời Hoan nhíu nhíu mày, làm bộ nghe không hiểu Nghiêm Đình nói.
"Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô thích Phó Vân Tiêu, ở bệnh viên tôi cũng nhìn ra ngay rồi.
"
Nghiêm Đình nhìn Thời Hoan hững hờ vạch tần ánh mắt vẫn chú ý quan sát Thời Hoan.
"Tôi là thích Phó Vân Tiêu, em gái thích anh trai có gì sai không?"
Thời Hoan tiếp theo giả bộ hồ đồ.
"Không chỉ là chỉ có yêu thích giữa anh em chứ? Chúng ta là đồng minh, cô đừng chịu đựng nữa, tôi hiểu được nỗi khổ tâm này của cô.
"
Suy nghĩ một lúc Nghiêm Đình lại bắt đầu nói chuyện con đường đi cùng nhau.
Nói xong câu này, sau đó anh lại bắt đầu nghi hoặc Thời Hoan.
.