BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Khi Nhan Thư nhận được cuộc gọi là lúc cô ấy đang trực ca đêm, đang cùng với vài y tá khác nhàm chán lên mạng lướt tin tức.
Đột nhiên mơ mơ hồ hồ mà nghe điện thoại.
Âm Thanh của đối phương lạnh lùng sâu lắng: "Xin chào! Tôi là Phó Vân Tiêu."
Giọng nói nghe rất hay, có một giọng nói hay thế này vậy đối phương nhất định rất đẹp trai!
Nhan Thư nhận điện thoại mơ hồ tưởng tượng.
Đột nhiên, cô phản ứng lại một chút, sau đó lập tức ngồi thẳng lưng lên, sửng sốt nói vào điện thoại: "Anh nói anh là ai! Anh nói lại lần nữa!"
"Phó Vân Tiêu.

Cô hiện tại đang ở đâu, tôi có việc muốn hỏi cô."
Nhan Thư vẫn tưởng là mình đang mộng du.
Nhưng cho dù có mộng du đi chăng nữa thì cũng không thể nào bỏ qua cơ hội tiếp xúc với Phó Vân Tiêu.

Cô lập tức nói với Phó Vân Tiêu:"Tôi ở bệnh viện."
Sau đó nhanh chóng nói ra địa chỉ.
Gần như chưa đầy hai mươi phút, Nhan Thư đã nhìn thấy Phó Vân Tiêu xuất hiện ở lối vào bệnh viện.
Phó Vân Tiêu không muốn vào bệnh viện, vì vậy anh ta trực tiếp yêu cầu Nhan Thư nói chuyện trong xe.

Nhan Thư lần đầu tiên lên loại xe thể thao như vậy, cả người ngồi trong xe đều cảm giác như không thể tin được, khi nghe xong Phó Vân Tiêu giải thích ý định của mình, cô ấy càng ngạc nhiên hơn!
Cô không ngờ vị khách lần này lại có quan hệ với Phó Vân Tiêu.
Sau đó, trước sự cám dỗ của sắc đẹp và tiền bạc của Phó Vân Tiêu, cô đã nói ra gần hết mọi chuyện.
Chỉ có một lần gặp mặt ngắn ngủi, cô và Bạch Tô hầu như không quen nhau nên không thể nói gì nhiều, nhưng ngay cả việc giới thiệu ngoại hình cô cũng nói ra rất rõ ràng.
Cuối cùng, khi Nhan Thư xuống xe của Phó Vân Tiêu và quay trở lại bệnh viện thì cả người có chút khó tin, nhưng trạng thái hoàn toàn khác với lúc cô vừa lên xe của Phó Vân Tiêu, đó chính là không buồn ngủ chút nào cả.
Phó Vân Tiêu ngồi trong xe suy nghĩ hồi lâu, liền kêu Linda gọi bác sĩ tâm lý mà Bạch Tô đi khám, sau đó anh nhanh chóng trở về nhà.
Khi trở về nhà, lúc mở cửa ra, Mộ Vãn Vãn mặc bộ đồ ngủ ngồi đợi anh trên ghế sô pha.

Cô ta đứng dậy và đi chậm đến trước mặt Phó Vân Tiêu, muốn giúp Phó Vân Tiêu cởi quần áo.

"Anh trở lại rồi."
Phó Vân Tiêu chỉ cúi đầu nhìn Mộ Vãn Vãn: "Cô nên nghỉ ngơi sớm, tôi còn có việc phải làm."
"Ngày mai em sẽ có một hội nghị điện ảnh rất quan trọng, chín giờ sáng mai, anh có thể tiễn em không?"
Ý nghĩa của câu nói này rất rõ ràng, đó là khoe ân ái.
Phó Vân Tiêu chỉ khẽ gật đầu, rồi bước lên lầu.
Khi anh mở cửa phòng làm việc, Mộ Vãn Vãn đột nhiên từ tầng dưới nói vọng lên với Phó Vân Tiêu:" Đa số đàn ông trên đời này đều bị tôi làm cho rung động.

Sao mấy năm qua anh lại không liếc mắt nhìn tôi nhiều thêm một lần? Phó Vân Tiêu, tôi thật sự không có chút quyến rũ nào sao? Anh nhất định phải đem chúng ta nhốt vào trong phần mộ hôn nhân này sao?”
Giọng nói của Mộ Vãn Vãn chứa đầy sự bất mãn.
Tuy nhiên, Phó Vân Tiêu chỉ khẽ liếc nhìn Mộ Vãn Vãn, sau đó nhẹ nhàng nói: "Lúc trước, cuộc hôn nhân này làm thế nào mà thành, cô là người rõ ràng nhất."
Nói xong, anh không ở lại lâu cũng chẳng giải thích gì thêm, bước nhanh vào phòng làm việc.
Chỉ còn lại Mộ Vãn Vãn chán nản ngồi trên ghế sô pha, bị vây quanh bởi cảm giác thất bại vô tận.
Một lúc lâu sau, cô ta cầm điện thoại di động lên và bắt đầu xem tin tức về cô ta và Phó Vân Tiêu trên Internet.
Nếu như theo dõi tin tức về Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn trong những năm gần đây, đó hẳn là một câu chuyện cổ tích vô cùng đáng ghen tị, bởi vì cuộc hôn nhân của Mộ Vãn Vãn với Phó Vân Tiêu đã liên tục đẩy giá trị thị trường của cô ta lên trong những năm gần đây và cô ta đã trở thành đại minh tinh số một làng giải trí.
Mà Phó Vân Tiêu cũng vì đã tạo dựng được hình ảnh tốt cùng với Mộ Vãn Vãn mà đã đẩy lợi ích của công ty lên một đỉnh cao mới.
Nói rõ hơn một chút thì đây là một thỏa thuận có lợi cho cả hai người.
Tuy nhiên, trong cuộc giao dịch này, Mộ Vãn Vãn vẫn ảo tưởng về Phó Vân Tiêu, còn Phó Vân Tiêu thì thực sự hoàn toàn là đang dùng thái độ công việc để đối xử.
Trước mặt người ngoài, họ là một cặp vợ chồng đáng ghen tị nhưng sau lưng bọn họ thì Phó Vân Tiêu sẽ không bao giờ nhìn Mộ Vãn Vãn nhiều hơn chút nào.

Rất nhiều lần, Mộ Vãn Vãn chỉ sống bằng những bài báo PR trên mạng.

Cô ta tự thôi miên bản thân rằng mình đang sống một cuộc sống hạnh phúc.
Mộ Vãn Vãn nhấp ngẫu nhiên vào một bài báo và nhìn vào ánh mắt Phó Vân Tiêu, xem anh anh tuấn như thế nào dưới ống kính truyền thông và nhìn vào ánh mắt ngưỡng mộ của cô ta, dường như mối quan hệ giữa hai người đang rất hài hòa.
Cô ta nhìn xuống tất cả, từ khung cảnh tuyệt vời khi Phó Vân Tiêu kết hôn với cô ta, đến mỗi một hoạt động mà cô ta tham gia bây giờ, Phó Vân Tiêu đều đi cùng cô ta.

Mọi người trên mạng đều ghen tị với mối quan hệ của họ.
Nhưng mà càng xem, cô ta lại càng thấy buồn.
Thế là cô ta lại nhập tên Bạch Tô.
Vẫn không có tin tức gì cả.
Ngoài scandal đáng xấu hổ mấy năm trước, không còn tin tức gì về Bạch Tô nữa.
Có lẽ cô chết thật rồi.
Tuy không tìm thấy xác nhưng quả thực là đã chết.
Nghĩ đến đây, Mộ Vãn Vãn vẫn có chút vui mừng, chết rất tốt!
Chỉ sau khi cô chết cô ta mới được phép kết hôn với Phó Vân Tiêu, Bạch Tô lẽ ra nên chết từ lâu rồi!
Đúng lúc này, khi cô ta đang muốn lướt tiếp thì đột nhiên điện thoại di động vang lên, Mộ Vãn Vãn cau mày trả lời.
Đầu bên kia điện thoại vang lên một người đàn ông với giọng nói mang đầy tính đe dọa: "Này này, đây có phải là cô Mộ không? Tôi là Tăng Vỹ tổng biên tập của giải trí Đệ Nhất."
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng của Mộ Vãn Vãn có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn, nói vào điện thoại.
Bên kia đầu dây lại nói: "Mối quan hệ giữa cô và Phó Vân Tiêu thực sự rất đáng ghen tị.

Hình ảnh của hai người bề ngoài luôn được duy trì rất tốt.


Xin hỏi cuộc sống của cô thực sự hạnh phúc như vậy sao, Phó Vân Tiêu có tận tâm với cô như vậy không?"
"Nếu có chuyện gì muốn nói thì nói mau, nếu không tôi sẽ cúp máy.

Tôi cần phải đi ngủ."
Mộ Vãn Vãn chưa bao giờ có thái độ tốt với những người này.
Rốt cuộc thì chồng cô ta là Phó Vân Tiêu, có một số việc cô ta không cần thiết phải làm!
Kết quả là lúc này, tổng biên tập Tăng Vỹ lại nói: "Tin tức chồng cô và tiểu mỹ nhân ở cùng nhau suốt mấy tiếng đồng hồ trên chiếc xe sang trọng.

Ba triệu, cô có muốn mua không? Nếu cô không mua mà nói thì năm phút sau tôi sẽ gửi đi ngay lập tức!"
Câu nói này đã là một lời đe dọa trần trụi rồi!
Mộ Vãn Vãn lúc này mới kinh ngạc đứng lên, vội vàng nói vào điện thoại: "Chồng tôi ở cùng phụ nữ khác trên xe? Anh không đùa tôi đó chứ?"
Phó Vân Tiêu đã không có hứng thú với những người phụ nữ khác suốt những năm qua đấy, biết không?
Cô ta nói rồi liền cúp điện thoại.
Ngụy tạo tin tức lại còn muốn tống tiền?
Phó Vân Tiêu đang ở trong phòng làm việc, vừa ngồi xuống thì liền nhận được cuộc gọi từ Lâm Đạt.
Lâm Đạt ở đầu bên kia điện thoại nói: "Chiều nay anh đã yêu cầu điều tra người phụ nữ đã dùng tên Nhan Thư để thăm khám, câu hỏi mà cô ấy hỏi bác sĩ tâm lý là: Cô ấy và chồng có chướng ngại tương tác về phương diện kia!".


Bình luận

Truyện đang đọc