BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Sau khi Phó Văn Tiêu nói xong câu đó, không đợi Văn nói thêm lời nào thì Đỗ Đỗ và một nhóm người vây lấy cô ta.
Bởi vì theo kế hoạch ban đầu, nhiệm vụ của Văn hôm nay là đốt lửa, dập lửa và cứu Phó Vân Tiêu, nếu mang quá nhiều người sẽ dễ gây nghi ngờ nên cô ta không đưa ai qua.
Cô ta không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ như thế này, cũng không ngờ rằng tai nạn này lại gây chết người như vậy.
“Chuyện này không liên quan gì đến tôi.”
Nhìn thấy hành động của những người xung quanh, Văn không thay đổi sắc mặt, cô ta vẫn giữ bình tĩnh và trả lời Phó Vân Tiêu.
Dù bây giờ Văn khó có cơ hội phản bác, nhưng cô ta không phải là người dễ dàng từ bỏ, cho dù không có cơ hội cũng phải tự tạo cơ hội cho mình.
“Đầu tiên, tôi không biết tại sao người này lại vu khống tôi.

Lý do là muốn đàn áp thương mại hay cái khác, tôi nghĩ anh Phó nên hỏi rõ.”
Sau đó, Văn lại đá quả bóng trở lại, lần đầu tiên cô ta sử dụng hai từ anh Phó thay vì tên của Phó Vân Tiêu.
“Cô…”
Đang đứng sang một bên, Thời Hoan nghe được lời ngụy biện của Văn thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhìn Văn.
Nhưng Văn chỉ thản nhiên liếc nhìn Thời Hoan, sau đó đặt ánh mắt lên người Phó Vân Tiêu, khóe miệng nở một nụ cười thoải mái.
“Ở hiện trường này cho thấy rõ ràng là tôi ở đây để chữa cháy, còn có nếu có thể tin tưởng một người giả mạo vậy tại sao lúc trước lại nghi ngờ cô ta chứ!”
Văn cười lắc đầu, cố ý giả bộ bất đắc dĩ.
Nếu đối với một người chưa từng trải qua những điều này thì lời nói của Văn thực sự có ý nghĩa, trong toàn bộ hiện trường này thì chỉ có Thời Hoan giống một nhân vật phản diện hơn.

Nhưng cả Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đều biết Thời Hoan, mặc dù muốn giết Bạch Tô, nhưng nếu nói cô ta đã lên kế hoạch giết người quy mô lớn như vậy thì hiển nhiên là không thể làm được.
“Tôi có một vài câu hỏi cho cô.”
Phó Vân Tiêu không dây dưa với Văn quá nhiều về việc Thời Hoan đóng giả Bạch Tô nữa, mà trực tiếp đưa chủ đề lên người anh.
“Hỏi đi.”
Văn gật đầu, sắc mặt của cô ta đã bình tĩnh trở lại.
“Thứ nhất, tại sao cô lại xuất hiện trên hòn đảo này.”
Sau khi đặt câu hỏi này, Phó Vân Tiêu bắt đầu quan sát biểu hiện của Văn, cố gắng phân tích một số manh mối từ biểu hiện của Văn.

Nhưng mà lòng dạ của Văn quá sâu, về phương diện này thì cô ta đã luyện tập cho cảm xúc của khuôn mặt của mình giống như Phó Vân Tiêu.
“Đến đây để nhận dự án phát triển của công ty và dự định đầu tư phát triển tại đây.”
Văn đưa ra một lý do thông thường nhất, với một nụ cười bình thường trên khuôn mặt.
“Thứ hai, nếu muốn khai phá chỗ này thật thì tại sao lại đi vào sâu trong rừng cây, hơn nữa còn ngẫu nhiên phát hiện đám cháy ở đây?”
Phó Vân Tiêu tiếp tục đặt câu hỏi.
“Tôi đến đây vì muốn biết thêm về tình hình thực tế ở đây, còn về việc phát hiện ra đám cháy ở đây thì hoàn toàn là tình cờ.”
Văn vẫn bình tĩnh giải thích.
“Câu hỏi thứ ba, cô giải thích thế nào về bộ quần áo bảo hộ trên người? Còn xăng và xô đựng nước mà các người mang đến?”
Phó Vân Tiêu bước tới, sau đó hỏi.
Vừa nãy Văn cũng là nhất thời sắp xếp ngôn ngữ, dựa vào khả năng thích ứng mạnh mẽ của cô ta để đối đáp với Phó Vân Tiêu.
Nhưng câu hỏi mà Phó Vân Tiêu hỏi vừa rồi thực sự khiến cô ta dừng lại.
Văn quay đầu liếc nhìn những người xung quanh, quả nhiên xung quanh vẫn còn rất nhiều phương tiện chữa cháy.

Hơn nữa điều khiến cô ta càng không thể giải thích được là bộ đồ bảo hộ trên người cô ta rõ ràng đã bị cháy một lỗ.
“Làm sao hả? Lần này không giải thích được đúng không?”
Phó Vân Tiêu không nói chuyện, Thời Hoan đứng ở một bên đã hét lên.
Mặc dù cô ta cũng bị trói bởi Phó Vân Tiêu, cũng chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng mà mong muốn duy nhất của cô ta là kéo Văn xuống nước chung để báo thù bị lợi dụng.
“Anh thắng.”
Lần này, Văn không quan tâm đến Thời Hoan nữa.
Khi Phó Vân Tiêu hỏi câu cuối cùng, Văn đã biết rằng cô ta không thể nói dối được nữa, vì vậy kết cục của cô ta đã định rồi.
“Tôi muốn biết, tôi thông minh hơn cô ta, đẹp hơn cô ta, tôi và anh xứng đôi vừa lứa… nhưng mà tại sao bây giờ tôi không so với cô ta.”
Khi Văn nói lời này, cô ta liếc nhìn về phía Bạch Tố cách đó không xa, giọng nói vẫn nhàn nhạt lộ ra vẻ oán hận.

Ánh mắt Phó Vân Tiêu lô ra vẻ dịu dàng, cũng nhìn lại Bạch Tô, ngay sau đó quay đầu lại nhìn Văn.

Nhưng mà khi quay đầu lại thì ánh mắt của anh ta đã trở lại lãnh đạm như trước, không lẫn bất cứ cảm xúc gì.
“Bởi vì cô không phải cô ấy.”
Giọng của anh không lớn, nhưng lại vô cùng chắc chắn và mạnh mẽ.
Nghe câu trả lời này, Văn không khỏi lộ ra một nụ cười ảm đạm, có phần tự giễu lắc đầu.
“Tôi hiểu rồi.”
Như bị rút hết sức lực, một lúc lâu sau, Văn lại ngẩng đầu lên.
“Nói đi, anh muốn giải quyết tôi như thế nào?”
Giọng điệu của Văn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô ta biết rất rõ quy tắc, đã thua thì phải chấp nhận điều kiện, đây là luật bất thành văn trong giới kinh doanh.
“Giảm dần cổ phần của tất cả các công ty có ảnh hưởng ở thành phố A để chấm dứt tình trạng hỗn loạn kinh tế ở thành phố A.”
Phó Vân Tiêu đi thẳng vào vấn đề và ngay lập tức bắt đầu đưa ra yêu cầu.
Trên thực tế, ngay cả khi Văn không đồng ý chuyện này thì chỉ cần cho Phó Vân Tiêu một khoảng thời gian thì anh cũng có thể đưa nền kinh tế của thành phố A trở lại mức bình thường.
Nhưng mà nếu làm như vậy thì đánh đổi quá lớn, nhiều công ty ở thành phố A đang chết dần mỗi phút.

Anh có thể đưa nền kinh tế thành phố A đi đúng hướng, nhưng mà nhiều công ty không thể chờ đợi được.
Quan trọng hơn, việc phá vỡ nền kinh tế của một vùng thì đơn giản, nhưng thực sự khó giải cứu cả thị trường.
“Tốt, nhưng điều này không bao gồm vốn chủ sở hữu của tư bản Thượng Tắc.”
Văn đồng ý với yêu cầu của Phó Vân Tiêu, thực tế thì cô ta không quan tâm đến chuyện gì xảy ra với thị trường ở thành phố A.

Mục tiêu của cô ta luôn là Thượng Tắc, nhưn mà hỗn loạn ở thành phố A sẽ thuận tiện hơn cho cô ta.

“Không thể nào.”
Phó Vân Tiêu cũng không chịu thua kém, trong tình huống cán cân nghiêng về một phía này, anh cũng không có ý thương lượng điều khoản với Văn mà là trực tiếp ra lệnh.
Thái độ của anh rất cứng rắn, sau khi nghe những lời Phó Vân Tiêu nói, Văn suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.
“Được, sẽ giảm số cổ phần nắm giữ của Thượng Tắc.”
Giọng điệu của Văn có chút không muốn, nhưng mà không có cách nào tốt hơn.
“Xin lỗi Bạch Tô và hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy nữa.”
Đôi mắt Phó Vân Tiêu kiên định khác thường, anh yên lặng chờ đợi câu trả lời của Văn.
Điều kiện này khó hơn gấp trăm lần so với điều kiện đầu tiên mà Phó Vân Tiêu đưa ra.

Điều kiện đầu tiên khiến cô ta rút khỏi giới kinh doanh của thành phố A.

Mặc dù cô ta có chút không hài lòng, nhưng cô ta sẵn sàng tuân theo thỏa thuận này bởi vì có chơi có chịu.
Nhưng điều kiện này lại khác, cô ta cũng có thể hứa với Phó Vân Tiêu sẽ không làm tổn thương Bạch Tô nữa, nhưng cô ta sẽ không cúi đầu xin lỗi Bạch Tô.

Trong đời cô ta chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai..


Bình luận

Truyện đang đọc