Phó Vân Tiêu không quay sang nhìn Bạch Tô, nhưng Bạch Tô vẫn nắm chặt tay Phó Vân Tiêu.
Cô nhìn bầu trời, khẽ lẩm bẩm: “Nếu tôi có ký ức thì tốt rồi, vậy thì tôi sẽ nhớ lại chuyện quá khứ của chúng ta.
Tôi rời đi quá lâu nên anh mới khó chịu như thế.”
Bạch Tô không khỏi cầm chặt tay Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cũng nắm tay cô, mười ngón đan vào nhau, nói với cô: “Đây không phải là lỗi của em.
Em có thể trở về đã là món quà ông trời ban cho tôi.”
Hai người nắm chặt tay nhau, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh.
Nhưng không lâu sau, di động của Phó Vân Tiêu vang lên.
Phó Vân Tiêu khẽ nhíu mày, vội cầm điện thoại lên nghe máy.
Anh thoáng qua cái tên trên điện thoại, sau đó đứng dậy nói với Bạch Tô: “Tôi đi nghe điện thoại trước.”
Bạch Tô gật đầu, đáp: “Ừ.”
Nói xong, Phó Vân Tiêu bèn xuống lầu trước.
Sau khi rời xa Bạch Tô, anh mới cầm điện thoại nói: “Sao rồi? Thám tử.