BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Sau khi tránh được cú va chạm đầu tiên, Phó Vân Tiêu đã điều chỉnh phương hướng và tiếp tục đuổi theo An Đạt.

Mặt khác, ngay sau khi xe va chạm, An Đạt đã nhìn vào gương chiếu hậu, sau đó cầm bộ đàm ra lệnh: “Xe thứ nhất đã gặp tai nạn.

Sắp xếp cho xe thứ hai và thứ ba tấn công đi.


“Đã rõ.


Phân phó xong, anh ta đưa mắt nhìn về con đường trước mặt và Phó Vân Tiêu đang đuổi theo anh ta.

Tính huống tương tự với chiếc xe đầu tiên, ở những con đường tiếp theo, Phó Vân Tiêu cũng lần lượt gặp chiếc xe thứ hai và thứ ba đột ngột phóng ra.

Thế nhưng lần này Phó Vân Tiêu đã có kinh nghiệm hơn nhiều trong việc xử lý nó.

Anh cố tình giảm tốc độ khi đi qua ngã tư, rồi đột ngột tăng tốc độ vừa đủ để tránh chiếc xe đang lao tới.

Khoảng cách An Đạt ngày càng gần, Phó Vân Tiêu bình tĩnh giữ chặt vô lăng bằng cả hai tay, tăng tốc, quay đầu và thực hiện một loạt, động tác phải thật bình tĩnh và chắc chắn.

Lúc này An Đạt bắt đầu hoảng sợ khi nhìn thấy cách anh lái xe, liên tục chuyển chuyển làn, cố gắng cản trở việc Phó Vân Tiêu vượt xe mình.

Phó Vân Tiêu theo sát sau xe An Đạt, không hề có dấu hiệu lùi lại.

Bỗng nhiên nhìn thấy một khúc cua phía trước, khi An Đạt tăng tốc, Phó Vân Tiêu lại đạp ga và chuẩn bị vượt qua khúc cua đó.

Bởi vì đây là góc chết, một bên liền vách núi, một bên liền vách đá, không thể nhìn thấy góc chết phía sau.


Tại thời điểm Phó Vân Tiêu tăng tốc độ và chuẩn bị vượt chiếc xe, bỗng nhiên một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao về phía Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu định tăng tốc và vượt qua thật nhanh, thế nhưng lúc này tên An Đạt đột ngột tăng tốc, liên tục hướng về phía Phó Vân Tiêu, cố gắng đẩy anh văng xuống vách đá.

Hai chiếc xe bám đuổi nhau không ngừng nghỉ, cứ thế bám vào nhau lái tiếp.

Do va chạm liên tục nên tia lửa điện từ loé lên giữa hai chiếc xe.

Chiếc xe tải lao tới càng lúc càng gần, gần như không có bất kì cơ hội nào để tránh.

Ánh mắt Phó Vân Tiêu dần trở nên nghiêm túc, anh hướng về phía góc chết, không hề giảm tốc mà đạp mạnh chân ga, mạnh mẽ hướng về phía An Đạt.

Tất cả các thao tác này hoàn thành trong nháy mắt, Phó Vân Tiêu và An Đạt lúc này như đang đánh bạc vậy, nếu như An Đạt tiếp tục tăng tốc mà không nhường đường thì kết quả sẽ là anh ta và Phó Vân Tiêu sẽ va chạm với nhau khi đang lái xe ở tốc độ cao và hai người cùng chết.

Thế nhưng nếu như anh ta giảm tốc, anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội đuổi kịp Phó Vân Tiêu.

An Đạt nhìn chiếc xe không ngừng lao về phía mình, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Vốn dĩ những việc ngoài ý muốn này đều là sắp xếp cho Phó Vân Tiêu, thế nhưng anh ta không ngờ được rằng Phó Vân Tiêu lại táo tợn như vậy, thật sự đánh cược mạng sống của mình với anh ta.

“Chết tiệt!”
Vào khoảnh khắc ấy, cuối cùng An Đạt cũng chọn cách giảm tốc độ.

Phó Vân Tiêu điều khiển xe vào khúc cua, sau đó phóng xe đi, chiếc xe hoà với trong bóng tối.

Mặt khác, Bạch Tô không biết tin tức Phó Vân Tiêu và An Đạt đi đua xe với nhau.

Cô chỉ biết sau khi nghe điện thoại, Phó Vân Tiêu nói đại một lý do rồi đi ra ngoài, trước khi đi, anh còn đặc biệt dặn dò cô đừng đi đâu và chờ tin tức của anh.

Bạch Tô lo lắng cầm khư khư chiếc điện thoại, đi đi lại lại trong phòng.

Mặc dù điện thoại mở âm thanh và cài chế độ rung, nhưng cứ vài giây Bạch Tô lại mở điện thoại ra xem, vì cô sợ bỏ lỡ cuộc gọi của anh.

Vì quá lo lắng, mỗi lần cầm điện thoại lên, cô lại gọi điện cho Bạch Tiểu Bạch.

Cô ôm hy vọng hết lần này đến lần khác, thế nhưng lần nào cũng không có ai bắt máy.

Sau khi đi vòng quanh phòng khách mấy vòng, cô đang cáu kỉnh định đập điện thoại đi thì điện thoại trong tay bỗng rung lên, tiếp theo đó là nhạc chuông điện thoại vang lên.

Vào thời điểm này, nhạc chuông điện thoại chính là âm thanh mà cô thấy hay nhất, tuyệt vời nhất.

Bởi vì đã quá lâu không có tin tức, ngay cả một cuộc điện thoại, một tin nhắn cũng có nghĩa là Bạch Tiểu Bạch bình an vô sự.

Không chút do dự, Bạch Tô nhanh chóng ấn trả lời sau đó mới nhìn vào màn hình điện thoại.

Quả nhiên, trên màn hình điện thoại hiện lên chữ: Bạch Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch, con đang ở đâu thế, con có sao không? Con có bị thương không?”
Bây giờ Bạch Tô đang quá lo lắng, trả lời điện thoại đã hỏi mấy câu liền, trong giọng nói còn có chút run rẩy.


“Xin chào, cô Tô.


Đáng tiếc, giọng nói vang lên trong điện thoại không phải của Bạch Tiểu Bạch.

Giọng nói đanh thép của một người đàn ông phát ra từ điện thoại, sắc mặt Bạch Tô ngay lập tức trùng xuống.

“Anh là ai? Sao lại cầm điện thoại của con gái tôi?”
Giọng nói của Bạch Tô lạnh lùng vô cùng, một dự cảm xấu thoáng hiện lên trong đầu cô, bàn tay cầm điện thoại bắt đầu run lên.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ai đang nằm trong tay tôi.


Người đàn ông trong điện thoại nhẹ nhàng trả lời, giọng nói hết sức tùy ý, dường như anh ta đang nói về một vấn đề nhỏ nhặt.

“Nói đi, nói xem điều kiện của anh là gì.


Hít một hơi thật sâu, Bạch Tô cố gắng bình tĩnh hết sức có thể.

Một lúc lâu sau, Bạch Tô lại lên tiếng, cô cố gắng bình tĩnh lại và thương lượng các điều kiện với người bắt cóc Bạch Tiểu Bạch.

“Chẳng có điều kiện gì cả, tôi chỉ muốn cô đến cứu Bạch Tiểu Bạch thôi.


Quả là cuộc thương lượng đầy ngạo mạn, Bạch Tô nắm chặt hai tay rồi từ từ thả lỏng, cô nhíu mày vì càng lúc càng khó đoán ra suy nghĩ của đối phương.

“Địa điểm.


Mặc dù bây giờ đang vô cùng lo lắng, nhưng Bạch Tô vẫn kiên nhẫn, trầm giọng hỏi người ở đầu dây bên kia, cô cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn.

“Núi C.


Không hiểu vì sao người đàn ông kia lại cười khẽ rồi không do dự mà cho Bạch Tô biết địa điểm.


Sau khi biết được vị trí, Bạch Tô đang chuẩn bị cúp điện thoại thì người đàn ông trong điện thoại lại lên tiếng.

“Cô hãy một mình đến đây, nếu có người khác đi theo, tôi không thể đảm bảo an toàn cho Bạch Tiểu Bạch đâu.


Người đàn ông kia giọng điệu vui vẻ, ngay lập tức cúp máy sau khi nói xong.

Điện thoại trong tay Bạch Tô ngắt kết nối, vẻ mặt cô bất định, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Một lúc lâu sau, Bạch Tô mới cầm áo khoác rồi đi ra ngoài.

Núi C cách chỗ Bạch Tô không xa, khi cô vội vàng đi đến thì trời đã tối om.

Đường lên núi rất dốc, hai bên rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sói tru, Bạch To nhìn con đường tối tăm trước mắt mà lòng do dự, thế nhưng cô vẫn cắn chặt răng, lấy hết dũng khí tiến về phía trước.

Đi trên con đường này rất rất lâu, nhưng Bạch Tô vẫn chưa đi đến cuối, rừng rậm quanh đó còn có âm thanh lá xào xạc, dường như có động vật đi qua.

Chân của cô càng lúc càng mềm nhũn ra, cô gần như không thể cử động được, thế nhưng Bạch Tô vẫn nhặt một cành cây lên, gắng sức leo lên đỉnh núi.

Cuối cùng, trước mặt không xa, ánh sáng đèn pin loé sáng.

Ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào Bạch Tô, sau đó khiêu khích ánh mắt Bạch Tô, dường như không có ý định chiếu đi chỗ khác.

Bạch Tô đành phải lấy tay che mắt, im lặng cúi đầu tiếp tục leo lên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc