BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Mộ Vãn Vãn nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở của đàn ông.
Cô không chủ động, cũng không cự tuyệt.
Chẳng qua là, khi tay người đàn ông này từ từ trượt vào trong quần áo của cô, cô bỗng nhiên tỉnh lại, liền đẩy đối phương ra.
Cô điên rồi sao?!
Đây là Thẩm Mạc Bá, không phải là Phó Vân Tiêu.
Cô chẳng lẽ đã đói khát đến nỗi người đàn ông nào cũng có thể chấp nhận được sao?!
Thẩm Mạc Bá bất ngờ bị đẩy ra có chút không hiểu, hắn kinh ngạc nhìn Mộ Vãn Vãn, ngay cả dục vọng trong mắt anh cũng chưa biến đi, nhưng nhìn khuôn mặt Mộ Vãn Vãn đã khôi phục lại khoảng cách như mọi ngày, hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Thời điểm hắn còn đang muốn nói gì đó với Mộ Vãn Vãn, Mộ Vãn Vãn đã cầm chiếc túi để ở trên ghế sofa lên, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Thẩm Mạc Bá vội vàng đuổi theo, kết quả Mộ Vãn Vãn không quay đầu nhưng mở miệng ngăn hắn lại.
"Đừng đi theo tôi, tôi cần bình tĩnh lại một chút."
Nói xong câu này, cô trực tiếp chạy nhanh ra ngoài, thậm chí còn không đổi giày, đã nhanh chóng ngồi vào trong xe của mình, sau đó lái xe như chạy trốn rời đi.
...
Bên trong bệnh viện, sau khi Bạch Tô ăn xong bữa tối, dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, liền đi kiểm tra các phòng bệnh.
Phó Vân Tiêu muốn đi theo Bạch Tô, nhưng Bạch Tô cảm thấy Phó Vân Tiêu còn có rất nhiều tài liệu cần phải xem, liền bắt hắn ở phòng làm việc xem tài liệu.
Sau khi Bạch Tô rời đi, Phó Vân Tiêu không muốn xem tài liệu chút nào, hắn đứng dậy bắt đầu quan sát phòng làm việc của Bạch Tô.

Phòng làm việc của Bạch Tô rất đơn giản, nếu không phải do Bạch Tô một mình ở đây, căn bản cũng không nhìn ra được đây là phòng làm việc của một người phụ nữ.
Điều này cho thấy, người phụ nữ này rất lý trí, có suy nghĩ của đàn ông.
Phó Vân Tiêu lại đi đến bên kệ sách, thấy trên giá sách bày rất nhiều sách, đang lúc hắn chuẩn bị xem sách một chút, thì bỗng nhiên, điện thoại của Phó Vân Tiêu reo lên, hắn nhìn một cái, là điện thoại từ lão quản gia của nhà họ Phó.
Hắn vội vàng nhận điện thoại, kết quả đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói lo lắng của lão quản gia, "Phó...!cậu hai, ông chủ đang! Cậu mau tới đi! Chỉ sợ ông ấy không ổn rồi."
"Chúng tôi bây giờ đang trên đường đi đến bệnh viện số 1."
" Được."
Phó Vân Tiêu thậm chí còn không nghe quản gia nói rõ ràng, liền vội vàng đồng ý, kết quả, vừa cúp điện thoại, hắn chuẩn bị chạy ra ngoài, lúc này điện thoại lại vang lên.
Lần này, cuộc điện thoại đến từ Phó Vân Tỉ.
"Anh hai, bệnh viện số 1 không có giường, đường cao tốc xảy ra tai nạn liên hoàn, bây giờ bệnh viện số 1 quá bận rộn để quan tâm đến chúng ta, bây giờ bọn em đang trên đường Quân Tâm, ông của chúng ta có thể đưa tới đâu được đây?"
"Vô cùng khẩn cấp, bây giờ ông đang xuất hiện triệu chứng sốc phản vệ, bác sĩ gia đình nói..."
"Bệnh viện Quân Tâm!"
Phó Vân Tiêu căn bản cũng không chờ được Phó Vân Tỷ giải thích xong, liền lập tức nói với Phó Vân Tỷ, "Bệnh viện Quân Tâm, ngay lập tức!"
Đầu điện thoại kia, Phó Vân Tỷ cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp cúp máy bảo tài xế đổi hướng.
Bạch Tô vừa kiểm tra phòng xong, quay trở lại, liền thấy động tác cúp điện thoại của Phó Vân Tiêu, khi cô đến gần mới phát hiện trên mặt Phó Vân Tiêu mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng trông vẫn có vẻ lo lắng.
"Sao vậy?"

"Ông Phó hôn mê, trước mắt đang đưa tới đây."
Bạch Tô vừa nghe xong, tay có chút không tự chủ được mà run rẩy.
Cô vội vàng nói, "Anh cần đem tình trạng bệnh miêu tả cặn kẽ cho tôi, bác sĩ hôm nay trực chỉ có mình tôi...!Tôi phải gọi điện thoại cho đồng nghiệp."
Nhưng câu này của cô vừa dứt lời, bên ngoài, xe nhà họ Phó đã lái đến sân bệnh viện Quân Tâm.
Bạch Tô chỉ có thể vội vàng đi theo Phó Vân Tiêu ra ngoài, sắp xếp người đưa đến phòng cấp cứu, sau đó thông báo cho y tá trực gọi điện thoại cho bác sĩ.
Nhưng, ông Phó đã lớn tuổi, chỉ cần chậm trễ vài phút thôi cũng có thể mất mạng.
Khi Bạch Tô vừa mới sắp xếp xong xuôi, bên ngoài bỗng nhiên lái vào một chiếc xe, sau đó người trên xe ngay cả cửa xe cũng không đóng liền rảo bước đi tới, nói, "Phòng cấp cứu số 3, bác sĩ Bạch cô phụ giúp tôi, y tá Lý chuẩn bị đồ giải phẫu, mọi người qua bên này cùng tôi!"
Người kia ung dung không vội vã, ánh mắt kiên nghị, là Phó Cảnh Hoài.
Bạch Tô sửng sốt, nhưng cô đã kịp phản ứng lại ngay lập tức, nhanh chóng đi theo Phó Cảnh Hoài vào phòng giải phẫu số 3!
Ông Phó là một người không chịu chấp nhận tuổi già của mình, trước kia ông có xuất hiện triệu chứng nhức đầu mà không thèm để ý đến, lần kiểm tra này, trong đầu ông Phó có một cục máu đông làm tắc nghẽn mạch máu não.
Cũng may...!Coi như kịp thời đưa đến, hơn nữa tình huống của ông Phó không tính là nghiêm trọng.
Nhưng, bởi vì thiếu người, cộng thêm việc Phó Cảnh Hoài là bác sĩ mổ chính, Bạch Tô ở bên cạnh vô cùng áp lực.
Trước kia Bạch Tô ở trên bàn mổ có rất nhiều áp lực, năm đó cũng toàn dựa vào Phó Cảnh Hoài dẫn dắt.
Lần này...!Cô đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Hoài, lại càng cảm thấy có chút khó xử.
Nhưng cả quá trình Phó Cảnh Hoài cũng không hề nhìn lấy Bạch Tô một cái, chăm chú cấp cứu cho ông Phó.

Đến khi phẫu thuật thành công, hắn mới xoay người nhìn Bạch Tô một cái, tỏ ý muốn Bạch Tô lau mồ hôi cho hắn.
Bạch Tô do dự một chút, ở trên bàn mổ, vẫn nên làm theo vậy.
Cô nhích tới gần Phó Cảnh Hoài, bởi vì Phó Cảnh Hoài rất cao, nhưng Phó Cảnh Hoài giống như cố tình chống lại cô, không cúi đầu xuống, Bạch Tô chỉ có thể nhón chân lên giúp Phó Cảnh Hoài lau mồ hôi.
Cô nhón chân lên và xích lại gần Phó Cảnh Hoài, trực tiếp cảm nhận được hô hấp ấm áp của Phó Cảnh Hoài phả vào mặt mình.
Bạch Tô muốn né tránh, nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt.
Phó Cảnh Hoài không quan tâm, cố tình mỉm cười sau khi cô lau xong, phân phó cho y tá đẩy bệnh nhân vào phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó liền đi ra ngoài.
Lúc Bạch Tô từ phòng giải phẫu đi ra, liền gặp được Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, trên mặt cô có vẻ hơi mệt mỏi.
"Sao vậy? Mệt lắm à?"
Thật ra Bạch Tô không cảm thấy mệt cho lắm, chẳng qua là đối phó với Phó Cảnh Hoài hơi mệt một chút.
Cô lắc đầu một cái.
Phó Vân Tiêu nhìn về phía ông Phó một cái, mới lên tiếng, "Nếu như ông Phó nằm viện ở đây, vậy còn có một việc chúng ta cần phải thương lượng một chút."
Bạch Tô sửng sốt.
"Chuyện gì?"
"Không thể nói cho ông Phó là chúng ta đã ly hôn rồi."
Phó Vân Tiêu thấy xung quanh không có người, liền đến gần tai Bạch Tô nhỏ giọng nói một câu với Bạch Tô.
Bạch Tô cũng không cần Phó Vân Tiêu giải thích lập tức hiểu những lời này là ý gì, cô gật đầu một cái, ừ một tiếng.
Sau đó liền cởi áo blouse đi rửa mặt.

Sắc trời bên ngoài cũng đã sáng...!Một đêm này, xảy ra hơi nhiều chuyện.
Sau khi Bạch Tô rửa mặt xong và bình tĩnh lại, bỗng nhiên trong một khoảnh khắc sinh ra một loại ảo giác, cô nhìn thì giống như đã cùng Phó Vân Tiêu ly hôn, nhưng cô lại cảm thấy có thể cả đời mình cũng không thể rời bỏ được nhà họ Phó.
Khi Bạch Tô thu xếp xong hết tất cả mọi thứ, ông Phó đã tỉnh lại rồi.
Phó Vân Tiêu bởi vì có chuyện ở công ty nên đi về công ty trước, mà Bạch Tô, Phó Vân Tỷ và Phó Cảnh Hoài cùng đi đến trước giường bệnh của ông Phó.
Ông Phó đối với chuyện Phó Cảnh Hoài cứu mình rất cảm động, hỏi Phó Cảnh Hoài muốn món quà gì, bất kỳ yêu cầu nào cũng có thể nói ra.
Phó Cảnh Hoài thẳng người đứng ở trước mặt ông Phó, nhíu mày một cái, nhìn ông Phó xác nhận lại một lần, "Ông nội, yêu cầu gì cũng có thể nói sao?"
"Chỉ cần ta có thể làm được, thì đều có thể."
Giọng ông Phó nghe vẫn có chút yếu ớt, nhưng nói chuyện vẫn mang theo uy nghiêm.
Phó Cảnh Hoài lẳng lặng nhìn Bạch Tô một cái.
Mới hỏi ông Phó một câu, "Nếu, con nói ra cái yêu cầu này, nghe có vẻ hơi khó thì sao?"
"Haiz, vậy thì có làm sao, nhà họ Phó ta dù chuyện có lớn có khó khăn như thế nào, cũng có thể làm được."
"Vậy ông nội có thể làm chủ cho chúng cháu không?"
"Có thể!"
Ông Phó ngay cả một chút do dự cũng không có, nói.
"Cháu muốn chú hai cùng Bạch Tô ly dị!"
Phó Cảnh Hoài sau khi nhận được sự chắc chắn của ông Phó, trong nháy mắt liền mở miệng nói ra!.


Bình luận

Truyện đang đọc