BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Khi Bạch Tô nói thế thì tay cô cũng bận quạt quạt như thể đang cố gắng tạo gió cho mình vừa nói chuyện với Bạch Tô.

Phó Vân Tiêu nghe thế lại càng căng thẳng, tăng nhanh tốc độ xe.

Bạch Tô cũng dần cảm thấy cơ thể mình có gì đó bất thường.

Cảm giác cực kì lạ.

Cô chưa từng có cảm giác như vậy.

Khi nhìn về phía Phó Vân Tiêu thì chẳng hiểu sao cô lại thấy Phó Vân Tiêu có sức hấp dẫn kì là, có vẻ đẹp trai hơn bình thường rất nhiều, thậm chí trong đầu cô bắt đầu có một vài suy nghĩ kì lạ.

Đó là những ý tưởng mình thường cô không bao giờ dám nghĩ tới.

Chẳng hạn như cởi quần áo của Phó Vân Tiêu và thậm chí là cởi quần áo trên người mình.

"Phó Vân Tiêu!" Khi Bạch Tô lên tiếng một lần nữa thì giọng cô cũng trở nên kì lạ.

Bản thân cô cũng không nhận ra, khi suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu Bạch Tô mới giật mình cứng đờ cả người.

Cô vội vàng lắc đầu và mở cửa xe ra, bắt đầu hóng gió.

Nhưng! Cái nóng vẫn không vơi bớt, chỉ thấy người mình càng ngày càng nóng.


Nóng đến mức Bạch Tô cũng không biết mình phải làm gì, Bạch Tô bất giác kéo quần áo trên người mình, thậm chí cô còn liên tục dặn với lòng nhìn rằng đừng nhìn Phó Vân Tiêu!
Đừng nhìn Phó Vân Tiêu!
Đừng nhìn Phó Vân Tiêu!
Sau khi nhắc nhở mình vào lần, Bạch Tô vẫn không cách nào nhịn xuống được.

Bạch Tô tô bỗng nhiên xoay người lại bắt đầu nhìn Phó Vân Tiêu, khi đó đúng lúc đụng phải đèn đỏ, Phó Vân Tiêu đang chờ đèn quay sang nhìn Bạch Tô bên cạnh thì thấy mặt mũi cô đỏ bừng, da thịt cô trắng như tuyết nhưng càng như thế thì Phó Vân Tiêu càng sốt ruột.

Bạch Tô thật xinh đẹp, trong mắt anh thì Bạch Tô lại mang một ý nghĩa khác.

Tất nhiên anh phải giúp Bạch Tô tìm một nơi nào đó an toàn.

Bấy giờ, đèn đỏ chuyển sang xanh, Phó Vân Tiêu vội vàng bình tĩnh lại khởi động xe, thế nhưng cùng lúc đó anh lại cảm nhận được một đôi tay mềm mại đặt trên tay mình.

Khi Phó Vân Tiêu nhìn sang Bạch Tô thì cô đã thể hiện sự khó chịu không thể nhịn được nữa rồi, cô bắt đầu cởi quần áo của mình rồi trợn tròn mắt nhìn Phó Vân Tiêu.

"Phó Vân Tiêu! "
Hơi thở thơm tho, mỗi một tiếng nói là vô vàn mê hoặc.

Tay cô nóng bỏng như lửa.

Phó Vân Tiêu nhíu mày thật chặt, không đáp lời cô mà chỉ bảo đảm nói với cô: "Cố nhịn thêm một lát nữa, sắp đến khách sạn rồi.

"
Bạch Tô không muốn nhịn một tí nào cả, dường như cô không thể nghe nổi một lời nào của Phó Vân Tiêu, cô trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu nói: "Anh không nhìn tôi một tí ư?"
Phó Vân Tiêu không trả lời Bạch Tô mà chỉ liên tục tăng tốc.

Bạch Tô lại không hề cảm nhận được điều đó, cô giơ tay bắt đầu đụng chạm vào người Phó Vân Tiêu, sau đó nhích xuống dưới và thong thả cởi từng chiếc cúc áo trên người Phó Vân Tiêu, sau đó là chiếc thứ hai, thứ ba, thứ tư.

Tay cô lướt qua lồng ngực anh và dần mò xuống dưới.

Thoạt đầu Phó Vân Tiêu vẫn còn kiên nhẫn được nhưng sau đó thì bản thân anh cũng cảm nhận thấy cơ thể mình bắt đầu thay đổi.

Anh xoay người nhìn về phía Bạch Tô!
Bấy giờ Bạch Tô đã cởi được kha khá, chỉ còn mỗi một lớp áo khoác mỏng manh, Bạch Tô cau mày, quyết định không thể chờ được nữa.

Đến khách sạn là không kịp rời đó!
Người đấy là Bạch Tô! Là người anh yêu nhất mà!
Người anh yêu nhất nên anh hoàn toàn không thể thờ ơ khi đối mặt với sự quyến rũ của Bạch Tô.

Khi tay Bạch Tô chạm vào lồng ngực Phó Vân Tiêu một lần nữa thì anh bỗng nhiên với tay bắt lấy tay cô, giọng anh bắt đầu khàn khàn: "Em chờ đã!"
Nói xong Phó Vân Tiêu bèn nhanh chóng đánh xe đến một nơi cực kì bí ẩn, xung quanh không có ai lui tới và cũng sẽ không bị người nào phát hiện.

Tay Bạch Tô chậm rãi cởi dây an toàn của Phó Vân Tiêu, cả người cô cứ dán chặt lấy người Phó Vân Tiêu, nhìn anh nói: "Tôi nóng quá.


"
Nói xong môi cô lại biết mình phải làm gì, nó dán chặt lấy môi Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu cảm nhận được độ ấm của Bạch Tô, cảm nhận được sự quyến luyến xinh đẹp khi chạm vào cô, trong một thoáng sau đó, anh đổi khách thành chủ.

Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi.

Nếu sau này cô ấy cũng sẽ thuộc về mình thì tại sao không chiếm lấy cô ấy luôn bây giờ?
Bạch Tô chắc chắn sẽ thành vợ anh, anh cũng biết sau này mình sẽ chịu trách nhiệm nên Phó Vân Tiêu biết mình hiện tại đang làm cái gì, hơn nữa anh hoàn toàn không hề hối hận.

Bây giờ Bạch Tô lại có vẻ không biết mình đang muốn gì, Phó Vân Tiêu thong thả dẫn đường cho cô.

Anh có thể nhận ra Bạch Tô đang khó chịu, có thể cảm nhận thấy Bạch Tô đang khao khát cơ thể mình nên chậm rãi đưa Bạch Tô lên đỉnh núi cô muốn đến.

Bạch Tô chần chừ nhưng cũng nóng rực.

Bấy giờ cô bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ Phó Vân Tiêu, cảm giác này cực kì quen thuộc.

Bạch Tô nhắm mắt lại, vừa phối hợp với Phó Vân Tiêu vừa hỏi: "Tôi có quen biết anh đúng không?"
Phó Vân Tiêu nghe thế lại càng thêm kích động!
Bạch Tô nhớ ra mình quen biết anh rồi ư?
Phó Vân Tiêu cực kì vui vẻ!
Phó Vân Tiêu chậm chạp đi xuống phía dưới, dần dần đến gần Bạch Tô.

Hai người quấn quýt với nhau thật lâu.

Sau đó Bạch Tô thiếp đi, Phó Vân Tiêu nhanh chóng lái xe đưa cô về khách sạn.

Anh khoác áo mình lên người Bạch Tô và quấn cô lại thật kín rồi mới ôm vào trong.


Bạch Tô ở trên xe lăn qua lộn lại lâu quá nên mệt mỏi, rõ ràng cô không có đủ thể lực.

Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô lên phòng rồi cơ vẫn chưa tỉnh ngủ, Phó Vân Tiêu bèn đặt cô lên giường, đắp chăn lên rồi chẳng hề có ý định đi nghỉ ngơi, anh cứ ngồi đó nhìn Bạch Tô mãi.

Bạch Tô vẫn ngủ say sưa như một đứa trẻ.

Phó Vân Tiêu chờ cô ngủ bên cạnh mình quá lâu, anh đã mất người con gái này quá lâu rồi nên anh khao khát rồi cũng sợ hãi.

Khi tìm thấy Bạch Tô anh đã mừng rỡ như điên rồi lại thấp thỏm lo âu.

Khi Phó Cảnh Hoài trở lại du thuyền thì người đàn ông bất lịch sự lúc nãy cảm thấy hơi ngạc nhiên khi trông thấy anh ta.

Thế nhưng Phó Cảnh Hoài hoàn toàn không có ý định nói chuyện với người đó, anh đi thẳng về phòng mình.

Chờ thêm một lát nữa anh lại thấy cả người mình nóng ran khó chịu.

Cảm giác này không hề bình thường tí nào.

Phó Cảnh Hoài vào phòng tắm mở nước lạnh cho nó dội lên người rất lâu mới kiềm chế được sự khó chịu kì lạ đó.

Thế nhưng chẳng mấy chốc nó lại tìm về, không cách nào dẹp yên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc