BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Bạch Tô nghe thấy giọng nói của Phó Cảnh Hoài ở phía sau lưng thì cô kinh ngạc xoay người lại.
Cô phát hiện Phó Cảnh Hoài đã nhận hóa đơn thì nhân viên bán hàng sau đó đi thanh toán rồi.

Cô vội vàng đuổi theo thế nhưng không để chạy nhanh bằng một người đàn ông có đôi chân dài như Phó Cảnh Hoài được.

Ngay cả nhân viên thu ngân làm việc cũng rất có hiệu suất cho nên… Bạch Tô cứ như thế mà được Phó Cảnh Hoài tặng cho một chiếc điện thoại.
“Tôi trả tiền cho anh.”
Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài, cô cảm thấy vô cùng khó xử.
Cô vội vàng nói sẽ trả tiền cho hắn thế nhưng Phó Cảnh Hoài lại cười cười nói: “Tôi tặng quà cho em mà, lẽ nào còn lấy chút tiền này của em sao?”
“Không phải.”
Bạch Tô giải thích, cô không muốn chấp nhận tình yêu của Phó Cảnh Hoài vì thế cũng không muốn nhận bất cứ món quà gì từ hắn.
Thế nhưng Phó Cảnh Hoài lại cố ý tới gần Bạch Tô, trên gương mặt còn mang theo ý cười rất sâu xa, hắn nói: “Nhận đi, về sau em sẽ còn nhận được rất nhiều quà tặng nữa.

Em nên quen dần đi.”
“Không cần đâu, thật sự không cần mà.”
Bạch Tô lùi về phía sau một bước để giữ khoảng cách với Phó Cảnh Hoài: “Tôi không muốn nhận nhiều quà như thế đâu.”
Lúc hai người đang giằng co thì từ phía xa Phó Vân Tiêu đang lại gần, bên cạnh hắn còn có Lâm Đạt đi cùng.


Lúc nhìn thấy Phó Cảnh Hoài và Bạch Tô cô ấy còn cảm thấy hơi ngượng.
Bởi vì… mấy ngày trước cô ấy cũng đã xem qua một số tin tức rồi.
Mặc dù Lâm Đạt không thể nhìn thấy sắc mặt tái mét của Phó Vân Tiêu thế nhưng cô ấy có thể tưởng tượng ra.

Huống chi lúc này trên tay cô ấy còn đang cầm điện thoại, mà ở phía xa xa kia Phó Cảnh Hoài đang đứng cùng Bạch Tô, trong tay Bạch Tô cũng có một chiếc điện thoại rồi!
Vì thế, đã rất rõ ràng rồi…
Phó Vân Tiêu và Phó Cảnh Hoài đều muốn tặng điện thoại cho Bạch Tô, rõ ràng Phó Vân Tiêu đã bị người đàn ông khác nhanh chân đến trước.
Lâm Đạt sợ Phó Vân Tiêu khó xử, cũng sợ gây thêm phiền phức không cần thiết cho Bạch Tô vì thế cô ấy lên tiếng trước: “Tổng giám đốc! Cái đó, hình như nửa tiếng sau có một khách hàng muốn gặp anh.

Tôi đột nhiên quên mất lịch trình đã sắp xếp cho anh rồi, là tôi làm việc sơ suất!”
Lúc Bạch Tô còn làm thư ký ở đây, Lâm Đạt là cánh tay đắc lực của cô.

Khi cô ấy nói ra những lời này đương nhiên Phó Viên Tiêu hiểu Lâm Đạt muốn nói gì.
Hắn không hề để ý đến lời nói của Lâm Đạt mà tiến thẳng tới chỗ Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài!
Bạch Tô vẫn luôn từ chối không nhận điện thoại của Phó Cảnh Hoài, khi nghe thấy giọng nói của Lâm Đạt gọi Phó Vân Tiêu thì cô bỗng dưng đứng sững tại chỗ.
Không hề động đậy…
Hành động của Bạch Tô rất rõ ràng, Phó Cảnh Hoài đương nhiên có thể cảm nhận được.
Vốn dĩ sau khi Phó Vân Tiêu nhận được tin nhắn của Bạch Tô thì hắn không thèm để ý tới cô nữa.

Thế nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà sau khi cùng Lâm Đạt đi gặp khách hàng xong, lúc ghé qua cửa hàng bán điện thoại liền ghé vào xem một chút!
Không ngờ vừa mới bước vào thì nhìn thấy hai người bọn họ! Hắn cũng không muốn nhìn thấy hai người bọn họ!
Hắn kêu cô đi mà đòi Phó Cảnh Hoài thế mà cô lại đi đòi Phó Cảnh Hoài thật!
Lúc Phó Vân Tiêu đi về phía Bạch Tô, hắn lấy điện thoại vừa mới mua từ chỗ Lâm Đạt, dường như không hề do dự một chút nào mà đã đưa tới trước mặt Bạch Tô sau lấy chiếc điện thoại mới của Bạch Tô ra đặt vào đó chiếc điện thoại iphone X vừa mới mua.
Hắn nhìn về phía Phó Cảnh Hoài, cười một nụ cười khiêu khích: “Cô ấy thích đồ đắt tiền.”
Lúc Phó Vân Tiêu nói xong, cơ thể cô cảm thấy hơi run rẩy một chút.
Giọng nói của Phó Vân Tiêu ở bên tai cô, giọng điệu châm chọc khiến người khác không rét mà run.
Trong tay của Phó Cảnh Hoài chính là chiếc iphone 8 vừa mới ra mắt.

Lúc nãy Bạch Tô chỉ tiện tay cầm chiếc điện thoại đó lên xem chứ không hề có ý định mua, cô chỉ muốn mua một chiếc điện thoại nội địa rẻ rẻ một chút.

Ai ngờ Phó Cảnh Hoài đã tranh đi trả tiền trước rồi.
Bây giờ lại bị Phó Vân Tiêu tới làm loạn, cô rối càng thêm rối.
Cô xoay người nhìn về phía Phó Vân Tiêu sau đó có chút khó xử muốn từ chối chiếc điện thoại của hắn thế nhưng Phó Vân Tiêu không hề để cho Bạch Tô có bất kỳ cơ hội nào để lên tiếng mà đã đi tới gần Phó Cảnh Hoài, hắn nở một nụ cười khiêu khích: “Tôi ngủ với Bạch Tô xong đều tặng cô ấy xe với kim cương đó.”

Ý tứ của hắn rõ ràng là đang cười nhạo quà tặng của Phó Cảnh Hoài quá rẻ mạt.
Phó Vân Tiêu nói xong câu đó liền không thèm để ý đến Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài nữa, hắn xoay người sau đó đi thẳng ra ngoài.
Phó Cảnh Hoài lại cảm thấy mình bị sỉ nhục tới cực điểm!
Phó Cảnh Hoài cảm thấy Phó Vân Tiêu đang khiêu khích và khoe khoang với mình, khoe khoang mối quan hệ giữa hắn và Bạch Tô, khoe khoang bọn họ đã từng là vợ chồng!
Phó Cảnh Hoài tức giận xoay người đi về phía quầy bán hàng, nói với nhân viên: “Bán hết iphone X ở cửa hàng cho tôi, thanh toán xong không cần đóng gói lại mà đập bể hết cho tôi!”
“Đừng đừng đừng!”
Thực ra lúc Phó Vân Tiêu nói ra những lời nói đó Bạch Tô cảm thấy vô cùng không vui.
Những lời nói đó đối với cô như một loại sỉ nhục, giống như cô là kẻ bán thân vậy.

Nhưng mà sau khi Phó Cảnh Hoài đưa ra quyết định như thế thì lý trí của Bạch Tô đã quay trở lại, cô không ngừng xin lỗi nhân viên: “Thật ngại quá chúng tôi không cần nữa, không cần nữa đâu, một chiếc điện thoại đã đủ dùng rồi.”
Bạch Tô mau chóng dừng lại ở đó sau đó kéo tay Phó Cảnh Hoài đi ra ngoài.
Kết quả Phó Cảnh Hoài lạt hất tay Bạch Tô ra, hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng sau đó chất vấn: “Thế nào? Chướng mắt lắm sao?”
Phó Vân Tiêu sỉ nhục cô, bây giờ Phó Cảnh Hoài cũng sỉ nhục cô sao?
Bạch Tô nghiến răng, cô nhìn Phó Cảnh Hoài, hít thở một hơi thật sâu sau đó mới lên tiếng: “Phó Cảnh Hoài, anh có biết anh đang nói gì không? Đúng là khốn nạn!”
“Hừ.”
Phó Cảnh Hoài cười lạnh, hắn tức giận nhìn Bạch Tô: “Em vẫn còn nói em yêu người đàn ông này sao?”
“Tôi khốn nạn! Bạch Tô, có phải em quá bỉ ổi rồi không?!”
Trước kia hắn tìm mọi cách đối xử tốt với cô thế nhưng cô từ chối.
Cô nói cô yêu Phó Vân Tiêu, hắn không tin.
Hắn đợi cô ly hôn.
Bây giờ… Phó Vân Tiêu đã vứt bỏ cô rồi, công khai kết hôn với người phụ nữ khác với giới truyền thông sau đó còn tới sỉ nhục cô.
Cô không những không chấp nhận hắn mà vẫn cứ đứng về phía Phó Vân Tiêu.
Đúng là một cái tát lên mặt hắn mà… Người đàn ông mà hắn yêu, lại là một người… đê tiện như thế sao?

Bạch Tô ngẩng đầu lên, cô không để cho nước mắt của mình chảy xuống.

Cô lấy chiếc điện thoại mà Phó Cảnh Hoài tặng cho mình đặt lại vào tay hắn, mỉm cười nói: “Đúng đó, tôi bỉ ổi cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi.

Anh nên cách xa tôi càng sớm càng tốt chứ, có thể xa đến đâu thì cách xa đến đấy!”

Lúc Mộ Vãn Vãn tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Cả người đau nhức cùng với đầu đau như búa bổ do hôm qua đã uống rượi.

Người đàn ông ở bên cạnh đã nhắc nhở cô ta đêm qua cô đã làm ra những chuyện điên khùng gì.
Cô ta yên lặng nhìn Thẩm Mạc Bá đang nằm ngủ say ở bên cạnh sau đó xuống giường mặc từng chiếc quần chiếc áo lên người.
Thậm chí cô ta còn có chút tự ngược cầm điện thoại của mình lên.

Phát hiện ra không hề có cuộc điện thoại nào của Phó Vân Tiêu cả, ngay cả tin nhắn cũng không…
Đúng là tự mình đa tính.
Sau khi Mộ Vãn Vãn mặc xong quần áo, Thẩm Mạc Bá cũng đã tỉnh dậy.
Thẩm Mạc Bá đi xuống giường, ôm Mộ Vãn Vãn từ phía sau, hắn nói: “Tôi yêu em.”.


Bình luận

Truyện đang đọc