Phó Vân Tiêu cũng không ngăn ý định mua đồ về xin lỗi ông Phó của Bạch Tô, thậm chí hắn còn cùng cô đi siêu thị.
Trong siêu thị, Bạch Tô rất chăm chú chọn quà, còn hỏi Phó Vân Tiêu xem sở thích của ông Phó là gì.
Phó Vân Tiêu cũng trả lời rất nghiêm túc.
Hơn nữa trong suốt thời gian đó Phó Vân Tiêu còn luôn mỉm cười.
Sau khi Bạch Tô chọn quà xong thì quay lại nhìn Phó Vân Tiêu, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của hắn nên Bạch Tô hơi sững sờ một chút.
“Tại sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó suốt thế.”
Phó Vân Tiêu cười cười: “Hồi còn nhỏ ông Phó ít ở nhà.
Nhưng mà mỗi lần ông ấy nói về nhà thì mẹ tôi chắc chắn phải chuẩn bị trước mấy ngày, dọn dẹp nhà cửa sau đó mua rất nhiều đồ, lựa chọn rất tỉ mỉ.
Bà cũng cứ càm ràm hỏi tôi cái này có được không cái kia có được không.”
“Mặc dù lúc đó tôi không kiên nhẫn, thậm chí còn không hiểu tại sao mẹ nhất định phải làm như thế.
Dù sao trong nhà cái gì cũng có rồi, bà có mua thì chưa chắc ông Phó đã thích thế nhưng bà vẫn vô cùng vui vẻ.”
“Bây giờ thì tôi đã biết rồi.”
Bạch Tô cất trà ngon vào trong xe, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Tại sao?”
Phó Vân Tiêu nói: “Bởi vì… đây là cảm giác của một gia đình hạnh phúc.”
“Vừa rồi tôi cảm nhận được em vì một gia đình mà đã tận tâm chuẩn bị tất cả.”
Chỉ có nhân vật là thay đổi, mẹ hắn là vì ông Phó, còn Bạch Tiêu lại vì Phó Vân Tiêu.
Sau khi Phó Vân Tiêu nói những lời đó, Bạch Tô không khỏi bật cười.
cô nói: “Thực ra em cũng chưa từng nghĩ rằng em sẽ có những suy nghĩ này.”
“Thực ra mỗi lần anh nhắc tới mẹ em luôn có cảm giác bà chắc chắn là một người rất tốt.”
Phó Vân Tiêu thong thả lái xe.
Bạch Tô ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu, qua hồi lâu cô đột nhiên hỏi hắn: “Tính cách của mẹ anh và em có chỗ nào giống nhau không?”
Trước kia, trong thời gian mấy năm quen biết Phó Vân Tiêu, cô chưa bao fiờ nghe thấy Phó Vân Tiêu kể chuyện về hắn và mẹ.
Năm nay Phó Vân Tiêu mới nói những chuyện về mẹ hắn cho Bạch Tô nghe.
Nói cách khác, thực ra trong lòng Phó Vân Tiêu, mẹ hắn luôn là một người vô cùng đáng quý.
Bởi vì đáng quý cho nên hắn chỉ chia sẻ với những người thân thiết nhân.
Bạch Tô cũng muốn biết nhiều hơn một chút.
Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn Bạch Tô, rất lâu sau mới nói: “Không gống.
Nếu như có một điểm giống nhau thì em thì rất xinh đẹp, mẹ anh cũng rất xinh đẹp.”
Phó Vân Tiêu thu lại ánh mắt sau đó chuyên tâm lái xe, hắn vừa lái xe vừa nhàn nhạt nói với Bạch Tô: “Tính cách của mẹ tôi giống như một cô thiếu nữa ấy.
Bà không suy nghĩ nhiều, rất ngây thơ.
Thế nên luôn mộng mơ về tương lai, ôm những suy nghĩ chẳng thực tế chút nào cả.
Vì thế những người phụ nữu như vậy không có lực sát thương, cũng không sức ảnh hưởng đến bất kỳ chuyện gì.”
Nói tới đây, Phó Vân Tiêu đột nhiên hơi ngừng lại một chút sau đó mới nói tiếp: “Còn em thì khác.”
“Khác ở điểm gì?”
Thấy Phó Vân Tiêu nói thế Bạch Tô đột nhiên hỏi.
“Em tích cực đấu tranh.
Lúc đầu em dũng cảm nói phải gả cho anh, đó là biểu hiện đầu tiên của việc tích cực đấu tranh.”
“Đó là do đi vào đường cùng rồi.”
Bạch Tô bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cô vẫn còn nhớ dáng vẻ ngốc nghếch của mình khi gả cho Phó Vân Tiêu.
Cô đứng trước mặt hắn thể hiện mình giống như một loại hàng hóa.
Chẳng biết xe đã chạy tới nhà họ Phó từ lúc nào.
Bạch Tô lấy quà ra sau đó chậm rãi theo sau Phó Vân Tiêu đi vào trong.
Phó Vân Tiêu tự nhiên năm tay tay Bạch Tô.
Trông vô cùng thân mật.
Thế nhưng khi Bạch Tô vừa bước vào cửa cô liền cảm thấy bầu không khí không giống với trong tưởng tượng của cô.
Cô nghĩ rằng nếu ông Phó biết cô tới thì chắc chắn ông sẽ rấ tức giận.
Thế nhưng không phải… Quản gia chỉ điềm đạm nói với cô: “Ông đang ở trên lầu, cô đợi một chút để tôi lên báo.”
Nói xong quản gia liền đi lên lầu.
Bạch Tô chỉ có thể cầm quà đứng đợi.
Một lát sau quản gia liền dìu ông Phó chậm rãi đi ra.
Lần gặp này ông Phó đã bớt nghiêm nghị hơn trước, thậm chí Bạch Tô còn cảm nhận được chút ôn hòa trên người ông.
Khiến Bạch Tô không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Mời ngồi.”
Ông Phó đi xuống lầu, giọng nói khá nghiêm nghị.
Phó Vân Tiêu ngồi xuống ngay bên cạnh, còn Bạch Tô thì do dự một lát.
Cuối cùng cô không ngồi xuống mà đưa quà cho ông Phó trước sau đó mới lên tiếng.
“Ba, con biết bây giờ con vẫn chưa có tư cách để gọi ba như vậy nhưng mà con và Phó Vân Tiêu yêu nhau thật lòng.
Chuyện ở bệnh viện khi trước con thật sự rất xin lỗi, nhưng mong ba có thể tác thành cho con và Phó Vân Tiêu.”
Bạch Tô mím môi, mặc dù suốt đường đi cô đã luyện tập rất nhiều lần rồi thế nhưng khi nói ra những lời này cô vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Ông Phó ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô: “Con làm sai gì chứ.
Con không có sai.”
Ông nói bằng một giọng trầm thấp.
“Không, con sai.
Lúc đó con không nên dứt khoát nói những lời như vật, có lẽ con nên giải thích rõ việc đi cứu Phó Cảnh Hoài.”
Dường như người nhà họ Phó đều không thích thể hiện cảm xúc ở trên mặt.
Ông Phó thế, Phó Vân Tiêu cũng thế.
Vì thế khi ông Phó nói những lời nói đó, hơn nữa trong câu nói cũng chẳng nghe ra ngữ khí là gì nên Bạch Tô cho rằng ông Phó đang hỏi vặn lại.
Cô chỉ có thể giải thích thêm.
Nhưng mà sau khi Bạch Tô giải thích xong ông Phó lại nói một câu: “Nhưng mà con đã cứu được cháu nội của ba.”
Ngữ khí của ông đã dịu đi rất nhiều.
Bạch Tô sững sờ một lúc sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ông Phó, kết quả cô lại nhìn thấy ông Phó đang cười với cô.
Giống như lần đầu tiên cô tới nhà họ Phó.
Bạch Tô không hiểu.
Lẽ nào bởi vì cô nhận sai nên ông Phó tha thứ cho cô ư?
Không giống với ngững người già bảo thủ khác sao?
Đúng lúc này, cánh cửa thư phòng tầng hai được mở ra, Phó Lôi Minh và Trường Trường Thư chậm rãi bước ra.
Sau đó Phó Cảnh Hoài và Chu Sa cũng đi theo xuống lầu.
Thậm chí Bạch Tô còn nghĩ cô đã nhìn nhầm.
Bởi vì đột nhiên cô nhìn thấy Từ Trường Thư cười với mình.
Rốt cuộc nhà họ Phó đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên lại trở nên yên ấm hòa hợp?
Bạch Tô quay đầu nhìn Phó Vân Tiêu, nụ cười của hắn tràn ngập thâm ý..