BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, tên côn đồ cũng không khỏi run lên, mặt đầy mồ hôi, chỉ cần mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp vải trắng.

Khuôn mặt này không phải ai khác, ngoại trừ Phó Vân Tiêu.
Hơn nữa, quần áo người bị đem đi đang mặc lại giống hệt như bộ quần áo của Phó Vân Tiêu.
Ra khỏi cửa lớn, hai cáng của tên côn đồ và Phó Vân Tiêu được chia ra hai ngã rẽ khác nhau, mỗi người một phương.

Tên côn đồ chú ý nhớ lấy phương hướng của xe cáng còn lại.

Còn xe cáng của tên côn đồ xăm trổ được đẩy xuống dưới thành thị.

Tên áo đen thô lỗ hất hắn ra ngoài ngã xuống đất.
“Ay da.”
Tên côn đồ chịu không nổi kêu lên một tiếng, nhưng hắn vẫn cố chịu bò đến bên đường gọi một cuộc điện thoại.
“Caesar, có thể đưa tiền cho tôi rồi.

Phó Vân Tiêu đã chết rồi.”
Không quan tâm toàn thân đau nhức, tên côn đồ với hình xăm ở cánh tay gọi điện gọi điện nói.
“Thi thể đâu?”
Hơi khựng lại một chút, phía bên kia đầu dây truyền tới một giọng của một người đàn ông.

Mặc dù giọng nói này nghe có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng nếu nghe kĩ sẽ nghe thấy được sự vui mừng đằng sau đó.
“Thi thể vẫn ở trên núi.


Tôi đã tự tay giết hắn.”
Lo sợ Caesar không tin.

Tên côn đồ lại nghĩ chẳng phải việc gì to tát, nói dối một vài chi tiết cũng không sao.
“Tốt! Tiền tôi sẽ gửi cậu trước.

Nhưng cậu nên nhớ nếu mà nói dối tôi thì hậu quả sẽ như thế nào.”
Đầu dây bên kia truyền sang một chất giọng lạnh lùng, uy hiếp tên côn đồ xăm trổ.
“Tôi biết rồi.

Tôi làm sao lại nói dối ngài được chứ.”
Tên côn đồ nở một nụ cười nịnh hót, ngay khi hắn ta nói xong, người đàn ông tự xưng là Caesar cúp máy.
Bên cạnh đó, khi tên cô đồ được khiêng xuống dưới núi thì cáng của Phó Vân Tiêu lại được quay trở về.
Người đàn ông áo đen lại khiêng cái cáng vào trong phòng.

Phó Vân Tiêu trên cáng đứng bật dậy.
“Không ngoài dự đoán, tên đó đã đem thông tin tôi chết báo cáo cho Caesar rồi.”
Một nụ cười tự tin nở trên khóe môi Phó Vân Tiêu, anh nói một cách bình tĩnh.
“Hơn nữa, để tăng tính chân thật, hắn còn nói chính tay hắn đã giết tôi.”
Tính cách và hành vi của mọi người đều nằm trong tầm kiểm soát của Phó Vân Tiêu, và mọi chuyện anh tính toán đều vừa đẹp.
“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”
Phó Vân Tiêu gật đầu nói tiếp
“Tôi đã đào một cái hố lớn theo hướng chiếc cáng của tôi đi vừa rồi.

Cái hố này sẽ vờ như rằng cái xác đã được chôn và lại bị đào ra một lần nữa.”
Phó Vân Tiêu sắp xếp
“Mục đích của chuyện này là gì?”
Lại lần nữa, Phó Vân Tỷ không hiểu nổi cách làm của Phó Vân Tiêu.
“Tăng tính chân thực.

Điều này giúp khẳng định xác tôi đích thực đã được chôn ở đó, chỉ có điều một kẻ thù khác đã đến và lấy nó đi cho nên mới không có ở đó.

Dù sao thì, những kẻ có thù oán với tôi đếm không hết mà.”
Phó Vân Tiêu nở một nụ cười tự mãn trên môi, anh bước ra khỏi phòng, chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.
Rất nhanh, thông tin Phó Vân Tiêu chết đã lan toàn thành phố A.
Vụ án của Bạch Tô đã được điều tra rõ ràng.

Người nông dân đó chết là do nguyên nhân khác, không liên quan gì đến Bạch Tô nên Bạch Tô cũng được thả.
Cánh cửa sắt của đồn cảnh sát vừa mở ra, Bạch Tô vừa định bước ra ngoài, đột nhiên đồng thời có mấy chục ánh đèn chớp lóe lên, Bạch Tô không khỏi lấy tay che mắt.


Nhìn phóng viên trước mặt, Bạch Tô còn chưa kịp phản ứng.
Mười mấy cái micro đồng thời truyền đến, trực tiếp vây lấy Bạch Tô ở giữa.
Vừa mới bị ánh đèn flash làm chói mắt, Bạch Tô càng thêm sững sờ nhìn mười mấy cái micro.
Lẽ nào lại gây ra chuyện gì rồi sao?
Bạch Tô ngây người đứng đó, nghĩ như vậy liền nhìn ra phía sau, suy nghĩ có nên quay lại lần nữa hay không.
“Cô Bạch, cô có ý kiến ​​gì về cái chết của anh Phó? Có liên hệ gì giữa cái chết của anh Phó và việc cô ra tù không?”
“Cô Bạch, dư luận có nhiều ý kiến ​​cho rằng Phó Vân Tiêu đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy việc rút đơn kiện cho cô, cô có gì muốn giải thích về sự việc này không?”
“Cô Bạch, tôi là phóng viên của bộ phận giải trí của thành phố A.

Cô có nhận xét gì về mối quan hệ giữa cô và anh Phó? Liệu việc 1 mạng đổi 1 mạng của anh Phó có được ghi nhớ suốt đời?”

Không đợi Bạch Tô trả lời, các phóng viên đã tiến đến hỏi tới tấp, hiện trường vô cùng náo loạn.
Đây là cái gì với cái gì vậy
Bạch Tô cả người thêm choáng váng, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Tôi không biết trả lời những câu hỏi này như thế nào, càng không biết các bạn đang nói về cái gì.

Hãy nhường đường cho tôi, tôi còn vội về nhà.”
Bất chấp sự cản trở của những phóng viên, Bạch Tô cố gắng đẩy hai phóng viên trước mặt ra, chỉ kịp thoát ra khỏi đám đông, chạy thẳng một mạch, tìm cách thoát khỏi đám phóng viên này.
“Cô Bạch, xin hỏi cô vội vã rời đi như vậy là do áy náy nên không dám đối mặt sao?”
Mặc dù Bạch Tô đã bắt đầu chạy, nhưng đám phóng viên thể lực tốt đó vẫn theo đuôi cô, vừa chạy vừa đưa micro trước mặt Bạch Tô.
Bạch Tô hoàn toàn không nói nên lời trước đám phóng viên này.
Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc taxi đi qua Bạch Tô, Bạch Tô vội vàng vẫy tay, lên xe rời khỏi đây.
Về đến biệt thự, căn phòng không có bóng dáng của của Phó Vân Tiêu.

Bạch Tô càng thêm hoài nghi, lật tung căn nhà một lượt, đều không có bất cứ dấu vết gì cho thấy Phó Vân Tiêu đã rời đi.
Tất nhiên, cũng không tìm thấy Phó Vân Tiêu đâu.
Bạch Tô cau mày, càng thêm khó hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, cô nghĩ đến đám phóng viên vây quanh mình hôm nay, vì vậy cô mở TV lên xem có tin tức về Phó Vân Tiêu hay không.

Bạch Tô nhẹ nhàng mở TV lên, và định tìm một kênh nào đó chiếu về tin tức của Phó Vân Tiêu.
Chỉ có điều, khi bật TV lên, cô đã nghĩ lại, bởi vì tin tức về Phó Vân Tiêu không cần phải mất công tìm kiếm.

Nó đã tràn ngập ở tất cả các kênh đều đưa tin về nó.
Chỉ là nội dung của tất cả các phóng sự của đài truyền hình đều rất giống với các cuộc phỏng vấn, và tất cả các chủ đề đều xoay quanh cái chết của Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô cầm điều khiển trong tay và chuyển kênh liên tục, nhưng tất cả các kênh đều nói về cái chết của Phó Vân Tiêu.

Không có ngoại lệ.
Cô nhíu chặt mày, sau khi xem được một lúc, cô bực bội tắt TV.
Cô thực sự không thể xem được nữa.

Hầu như tất cả các kênh đều đưa tin về cái chết của Phó Vân Tiêu, giờ lại không có cách nào liên lạc với Phó Vân Tiêu, cô càng lo lắng không biết liệu những gì phóng viên nói có phải là sự thật hay không.
Sau khi tắt TV, Bạch Tô lấy điện thoại di động ra và gọi cho Phó Vân Tiêu
Điện thoại truyền đến âm thanh báo đã tắt máy, vẻ mặt của Bạch Tô càng lúc càng nghiêm túc.

Cô bấm nút cúp máy, sau đó tiếp tục gọi lại.
Sau khi gọi đủ nửa tiếng, Bạch Tô không nhớ nổi mình đã gọi bao nhiêu cuộc, nhưng vẫn luôn là âm báo "tắt máy".
Lo lắng về những gì đã xảy ra với Phó Vân Tiêu, cô do dự.

Sau đó nhấc máy gọi cho Tử Sắt và Phó Cảnh Hoài một lần nữa, nhưng câu trả lời họ đưa ra đều giống nhau.
“Hai ngày gần đây đều không gặp cậu ấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc