Hai người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê, Bạch Tô bàn giao vài việc cho thư ký rồi lập tức rời khỏi.
Quán cà phê Vân Giản, từ xa xa Bạch Tô đã nhìn thấy Vương Tiểu Đồng vẫy tay với mình.
Cô mỉm cười rảo nhanh bước chân đến chỗ Vương Tiểu Đồng.
"Cậu đi chơi về bao giờ mà không gọi tớ một tiếng? Nếu không phải Từ Sắt nói thì tớ còn chẳng biết cậu đã về."
Vương Tiểu Đồng ngoài miệng trách móc Bạch Tô, tay lại không ngừng một khắc, pha cây cà phê theo sở thích của Bạch Tô rồi đưa cho cô.
"Tạm thời có chút việc nên phải về sớm."
Bạch Tô không muốn nhắc tới chuyện của Nghiêm Đình, giấu diếm cho qua.
"Tớ biết cả rồi."
Nhưng Vương Tiểu Đồng lại chủ động nhắc đến chuyện này, khoảnh khắc nói ra lời này trên gương mặt cô ấy thoáng qua chút khổ sở.
"Biết rồi còn trách tớ cái gì."
Bạch Tô cười cười trừng cô, không tức giận.
"Nè nè! Cậu là người trở về không nói với tớ một tiếng, ok? Tớ là bạn thân nhất của cậu, cậu lại không nói cho tớ một câu nào."
Vương Tiểu Đồng thấy Bạch Tô vẫn có thể nói giỡn mới yên lòng, gọi người bán hàng một ly cà phê.
Hai người đùa giỡn mấy câu, Vương Tiểu Đồng bỗng chuyển hướng câu chuyện, nghiêm túc nhìn Bạch Tô.
"Đồng ý với tớ, lần sau có chuyện gì nhất định phải nói cho tớ biết, nếu không tớ sẽ buồn lắm đấy."
Bạch Tô hiếm khi thấy được Vương Tiểu Đồng nghiêm túc như vậy, hơn nữa còn là vì mình, trong lòng không khỏi thấy ấm áp.
"Được được, tớ biết rồi! Tớ bây giờ đã không sao rồi đó thôi!"
Bạch Tô làm mặt quỷ với Vương Tiểu Đồng.
"Hừ!"
Vương Tiểu Đồng nguýt Bạch Tô một cái.
"Kế tiếp cậu có kế hoạch gì không?"
"Tất nhiên là có, tớ phải bắt đầu cuộc sống của mình, chăm chỉ kiếm tiền, sống thật vui vẻ, học quản lý công ty nữa.
Dù gì bây giờ tớ cũng đã là một người có gia tài bạc triệu rồi, đúng không nào?"
Trông Bạch Tô càng ngày càng không đứng đắn, hiện tại rất nhiều chuyện của cô không chỉ liên quan đến cái chết của Nghiêm Đình mà còn có quan hệ với Phó Vân Tiêu.
Tuy vậy cô không định làm Vương Tiểu Đồng lo lắng, cứ ra vẻ thoải mái thì tốt hơn.
Vương Tiểu Đồng thấy Bạch Tô có vẻ không gặp chuyện quá lớn mới thả lòng tâm tình.
Vì có việc nên hai người không gặp mặt được bao lâu đã phải tạm biệt.
Bạch Tô ngồi trên xe lấy điện thoại ra gọi điện.
"Xin chào, tôi muốn đăng ký một lớp đào tạo MBA và một lớp quản lý khách sạn."
"Xin hỏi tên họ của chị?"
"Bạch Tô."
Cúp điện thoại, Bạch Tô quay gương trên xe, tự thưởng cho mình một nụ cười thật tươi.
Nghiêm Đình đã giao công ty và khách sạn cho mình, mình nhất định phải quản lý thật tốt mới không phụ lòng của Nghiêm Đình.
Đây là yêu cầu của Bạch Tô đối với bản thân, cũng là ký thác tâm hồn trước mắt của cô.
Sau khi đăng ký lớp đào tạo, mỗi ngày Bạch Tô đều đúng giờ đi học, tối muộn về nhà còn nghiêm túc hoàn thành bài tập được giao.
Học viên học cùng Bạch Tô có rất nhiều ngành nghề phong phú, có uỷ viên ban quản trị các công ty, còn có một vài boss xí nghiệp, bởi vậy khi giao lưu cũng khá vui vẻ.
Bạch Tô học rất nghiêm túc, mỗi ngày đều đến lớp sớm hơn nửa tiếng để ôn lại nội dung của ngày hôm trước và xem trước kiến thức của chương sau, cô sẽ đánh dấu lại những kiến thức chưa hiểu để cuối giờ hỏi lại thầy giáo.
Đương nhiên, giảng dạy cho bọn họ đều là giáo sư kinh tế học nổi tiếng trong nước, cũng như một số doanh nhân trứ danh.
Trong ba ngày đầu tiên tham gia lớp học, cô học một số kiến thức cơ bản về quản lý khách sạn, vận hành xí nghiệp, trước đây Bạch Tô đã có chút ít kinh nghiệm trong việc điều hành xí nghiệm nên không quá khó khăn.
Quan trọng là...!Bạch Tô cho rằng như vậy cũng là một cách để thoát khỏi Phó Vân Tiêu, mang đến cho cô cảm giác thật sự thoải mái.
Kết quả đến ngày thứ tư, Bạch Tô theo lẽ thường đến phòng học, cô vừa đẩy cửa ra đa bi cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Còn nửa tiếng nữa mới vào học, đáng lý ra giờ này Bạch Tô hẳn phải là người đến phòng học sớm nhất.
Nhưng hôm nay, phòng học hơn một trăm chỗ ngồi chật cứng người, điều đáng kinh ngạc hơn nữa là hai hàng ghế đầu đều là những cô gái chưa từng thấy mặt!
Bạch Tô sững sờ, còn tưởng rằng mình đi nhầm phòng, vội vã lui ra ngoài nhìn số phòng.
Phòng số MBA―01, cô đâu có đi nhầm?
Chẳng lẽ mấy hôm trước mình nằm mơ? Toàn học lớp học giả?
Khi Bạch Tô còn đang nghi ngờ nhân sinh thì chợt thấy một bạn học trông quen quen đi đến.
"Nè, bạn học!"
Bạch Tô vội gọi người ta lại.
"Anh...!đã từng gặp tôi chưa?"
Bạch Tô ngập ngừng hỏi.
"Gặp rồi, chúng ta đã học chung ba ngày rồi mà."
Khỏe miệng mỉm cười, người bạn cùng lớp liếc nhìn Bạch Tô với ánh mắt khó hiểu.
Bị bạn học nhìn như thế, chính Bạch Tô cũng cảm thấy mình bị thần kinh, cô hơi nhíu mày, gật đầu, sau đó đi theo người ta vào lớp học.
Cô lại nhìn một lượt căn phòng, quả nhiên hàng trước đã bị mấy cô gái chiếm hết rồi, Bạch Tô chán nản lắc đầu, không thể làm gì hơn đành tìm một chỗ gần bục giảng nhất có thể ngồi xuống, lấy sách giáo khoa chuẩn bị ôn lại bài.
Bỗng nhiên cô nghe được hai nam sinh ngồi trước trò chuyện.
"Chuyện gì đây? Sao hôm nay lại lắm người thế?"
Rõ ràng người này có cùng cảnh ngộ với Bạch Tô, vừa vào lớp với vẻ mặt ngơ ngác.
"Tôi cũng nghe người khác nói thôi, hôm nay người đến dạy cho chúng ta là người làm mưa làm gió giới kinh doanh thành phố A, một giáo sư siêu cấp lợi hại.
Không chỉ giàu mà còn đẹp trai, anh nhìn hai hàng nữ sinh đằng trước kìa, ai cũng mặc váy ngắn khoét chữ V."
Một người khác hướng về hàng trước giảo mồm giải thích đại khái cho người mới đến.
Người xung quanh đều đang thì thầm bàn tán, Bạch Tô không có hứng thú với mấy chuyện này, đeo tai nghe chuẩn bị học một chút bài hôm nay.
Kết quả cô vừa đeo được tai nghe lên trong phòng đột ngột vang lên tiếng rao hò la hét chói tai, xuyên qua tai nghe truyền thẳng vào tai Bạch Tô.
"Đẹp trai quá đi!"
Chẳng biết ở đâu có tiếng con gái khen ngợi.
Nữ sinh hàng trước đồng loạt quay đầu lại, mắt không chớp lấy một cái, nhìn chòng chọc người đàn ông vừa bước vào.
Bạch Tô ngờ vực nhìn theo ánh mắt của bọn họ.
Người đàn ông này có một đôi mắt sâu thâm thúy, anh ta bình tĩnh đối mặt với vô số ánh nhìn chăm chú, vững bước đi lên bục giảng.
Phó Vân Tiêu?
Anh ta chính là lý do khiến phòng học chật cứng ư?
Trán Bạch Tô hơi nhăn lại, quả thật là dở khóc dở cười.
Dường như phát hiện ánh mắt của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu vô tình cố ý nhìn thoáng qua hướng Bạch Tô đang ngồi.
Bạch Tô vội giơ sách giáo khoa trong tay lên che mặt, cô không muốn Phó Vân Tiêu phát hiện ra mình..