BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


"Em buồn ngủ à?"
Trong video, Phó Vân Tiêu nhướng mày nhìn Bạch Tô một cách thích thú và hỏi.
"Vâng."
Bạch Tô không mở mắt ra được nữa, bất cần đời gật đầu.
"Em không nói chuyện với anh nữa đâu, em đi ngủ trước đây."
Cô hoàn toàn không thể mở mắt, sau khi nói câu này không rõ ràng, cô ném điện thoại sang một bên và ngủ trên giường.
Không biết mình ngủ bao lâu, Bạch Tô vừa tỉnh lại.
Cô đang định cầm điện thoại lên để kiểm tra thời gian, thì đúng lúc điện thoại đột nhiên rung lên, sau đó là một lời mời gọi video của Long Diễn hiện lên.
Ngừng một chút, Bạch Tô ấn nút chấp nhận lời mời.
"Vừa mới ngủ dậy à?"
Bạch Tô vừa thoát khỏi trạng thái ngái ngủ, sau đó cô chế giễu Long Diễn trong video.
"Tôi tỉnh rồi."
Bạch Tô dụi dụi mắt nhìn Long Diễn rồi nghiêm túc nói.
"Ừm, cô dậy rồi, tôi sẽ gửi cho cô một tập tin."
Không quan tâm đến việc tán gẫu với Bạch Tô, vẻ mặt của Long Diễn trở nên nghiêm túc, trực tiếp đi vào chủ đề.
Bạch Tô gật đầu và mở hồ sơ, tập tin dày đặc tên công ty và thông tin công ty ngắn gọn.
"Anh có ý gì?"
Bạch Tô không thể giải thích được cau mày hỏi.

"Các công ty trên tài liệu đều có vấn đề về tài chính.

Dựa trên sự phân bố của các công ty được đề cập, cô có thể suy ra những ngành nào ở thành phố A tiếp tục chịu khó khăn thử thách và những ngành nào tương đối an toàn, đặc biệt là những ngành đang đối mặt với khó khăn và các vấn đề tài chính.

Tuyệt đối không dính vào.

"
Long Diễn thúc giục Bạch Tô nghiêm túc nói chuyện điện thoại.
Bạch Tô lo lắng nhìn danh sách công ty trước mặt, trong lòng không khỏi sửng sốt.
“Long Diễn, lời này anh nói là thật sao? Tôi vẫn không hiểu lắm.” Nhìn dày đặc tên công ty, Bạch Tô không thể tin được.
Bởi vì có quá nhiều công ty liên quan đến danh sách mà Long Diễn đưa cho Bạch Tô, và thậm chí nhiều công ty Bạch Tô đã nghe nói đến, nhưng Long Diễn nói rằng tất cả những công ty này đều có vấn đề.
Nếu như bị người khác thay thế, Long Diễn sẽ không kiên nhẫn giải thích, nhưng người này là Bạch Tô.
"Tất cả những gì tôi gửi cho cô đều là thông tin nội bộ.

Mặc dù những công ty này có vẻ bình yên và sẽ không xảy ra bất kỳ khủng hoảng nào, nhưng thực ra chúng đầy khiếm khuyết."
Long Diễn kiên nhẫn thấp giọng giải thích lại với Bạch Tô.
Bạch Tô vẫn khó hiểu nhìn Long Diễn, đang định nói ra nghi vấn của mình, lúc này Long Diễn lại xua tay, cắt ngang câu hỏi của Bạch Tô, sau đó trả lời.
“Sau ba đến năm tháng hoặc sáu tháng, các công ty này sẽ phá sản.”
Trong video, Long Diễn rất chắc chắn về những gì anh ta nói, và không có chỗ cho sự nghi ngờ.
Bạch Tô kinh ngạc mở to mắt, bất giác miệng khẽ mở, trong lòng vẫn không thể tin được.
"Có nghiêm trọng như vậy không? Tôi nghĩ trong danh sách của anh có gần một nghìn công ty lớn nhỏ."
"Chà, nó nghiêm trọng như vậy đó.

Đây là dữ liệu được thu thập bởi các công ty bên thứ ba chuyên nghiệp mà tôi đã tìm kiếm và chúng cực kỳ đáng tin cậy."
Nhìn Long Diễn trong video vẻ mặt nghiêm túc, Bạch Tô cảm thấy chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, hậu quả khó lường.
"Hầu hết các ngành của tôi không ở trong nước.

Việc đóng cửa các công ty này ít ảnh hưởng đến tôi.

Tôi đã nói với cô rằng tôi muốn cô nhắc Phó Vân Tiêu rằng nếu ngành của cô và anh ta đầu tư nhiều vào các công ty này, thì nên thoái vốn và giảm mức đầu tư và chuyển hướng đầu tư.

"
Long Diễn đã chân thành phân tích sự việc này với Bạch Tô, và Long Diễn đã phân tích tất cả những tác động bất lợi có thể có mà Phó Vân Tiêu có thể mang lại.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ liên lạc với Phó Vân Tiêu và nói với anh ấy về chuyện đó ngay lập tức."

Vẻ mặt của Bạch Tô trở nên nghiêm trọng, và sau đó cô vội vàng kết thúc video với Long Diễn và gọi điện thoại của Phó Vân Tiêu.
"Bíp...!bíp...!bíp...!số máy bạn gọi hiện đang bận."
Không biết Phó Vân Tiêu đang gọi ai, Bạch Tô cau mày.
Một lúc sau, cô thử gọi lại, vẫn là máy bận.
Đột nhiên, trong lòng Bạch Tô dấy lên một linh cảm Phó Vân Tiêu đang thảo luận về việc đầu tư và hợp tác với các công ty khác.
Nghĩ đến đây, Bạch Tô gọi thêm hai lần nữa, nhưng vẫn thế, vẫn là không gọi được.
Ở phía bên kia, tại văn phòng Tư Bản Vân Thượng.
Phó Vân Tiêu đang làm việc, và điện thoại di động cá nhân của anh ấy đột nhiên đổ chuông.
"Anh, có chuyện gì vậy?"
Phó Vân Tiêu cau mày khi nhìn thấy số điện thoại cá nhân của Lương Vân Trạm gọi cho mình.
"Haha, gọi cậu để tâm sự chuyện quá khứ thôi."
Tiếng cười sảng khoái của Lương Vân Trạm qua điện thoại.
Nghe Lương Vân Trạm nói, Phó Vân Tiêu đột nhiên đặt tập tài liệu trên tay xuống, dùng ngón trỏ gõ nhịp nhàng lên bàn phím.
"Có chuyện gì thì nói thẳng, trong ấn tượng của em không có thói quen kể lại chuyện cũ."
Phó Vân Tiêu nghiêm túc trả lời với một giọng điệu chân thành.
Sau khi anh nói điều này, điện thoại im lặng.
Một lúc sau, giọng nói của Lương Vân Trạm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, nhưng lần này giọng nói rõ ràng là trầm hơn khiến anh có vẻ hơi ngượng ngùng.
"Vân Tiêu, anh cần sự giúp đỡ của cậu, cho anh vay một khoản tiền."
Giọng khẩn cầu của Lương Vân Trạm truyền đến qua điện thoại.
"Bao nhiêu?"
Không do dự, Phó Vân Tiêu trực tiếp đưa ra cho Lương Vân Trạm một con số.
"100 triệu?"
Sau một lúc dừng lại, giọng điệu ngập ngừng của Lương Vân Trạm truyền đến trong điện thoại, nghe có vẻ hơi xúc phạm.

"Anh trai, anh gửi tài khoản cho em, em sẽ thu xếp người tiến hành chuyển khoản, chiều sẽ tới."
Không hỏi lý do vay tiền, Phó Vân Tiêu dứt khoát đồng ý.
"Vân Tiêu, vẫn là cậu giúp anh những lúc như thế này.

Số tiền này đã giải quyết được nhu cầu cấp thiết của anh, và nh sẽ cảm ơn cậu một lần nữa trong tương lai."
Rõ ràng, Lương Vân Trạm đã gặp phải một số khó khăn.
"Anh, không cần nói thêm lời khách sáo như thế, khi nào cần giúp đỡ cứ tìm em."
Lương Vân Trạm định nói vài lời cảm ơn lịch sự hơn, thì Phó Vân Tiêu đã trực tiếp ngắt lời anh.
"Yên tâm đi, anh hiểu ý cậu mà, thôi anh không hỏi nữa."
Không còn khách sáo với Phó Vân Tiêu, giọng nói của Liang Lương Vân Trạm lại vang lên trong điện thoại.
Nghe Lương Vân Trạm nói, Phó Vân Tiêu không thể không hỏi về chuyện đã xảy ra, Phó Vân Tiêu gật đầu và nói chuyện ngắn với Lương Vân Trạm, sau đó hai người cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Phó Vân Tiêu trực tiếp cầm điện thoại văn phòng thông báo cho thư ký chuyển 100 triệu vào tài khoản của Lương Vân Trạm.
Ngành công nghiệp của Lương Vân Trạm về cơ bản được đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, phần lớn là lĩnh vực giải trí.

Lương Vân Trạm về cơ bản không có tham gia vào ngành giải trí, vì vậy anh ấy không hiểu rõ tình hình gần đây của ngành công nghiệp này.
Phó Vân Tiêu cau mày, ngón trỏ mảnh khảnh gõ nhẹ lên mặt bàn, mặc dù đã chuyển tài khoản cho Lương Vân Trạm nhưng anh vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Cuối cùng, Phó Vân Tiêu gọi vào điện thoại của Từ Sắt.
“Ông chủ gần đây có chuyện gì vậy?” Phó Vân Tiêu đi thẳng vào chủ đề bằng những từ ngữ đơn giản và rõ ràng..


Bình luận

Truyện đang đọc