Trong nháy mắt tất cả cảm xúc đều dâng trào lên.
Cô đứng im lại chỗ không biết phải làm gì.
Cô chỉ có thể lẩm bẩm gọi tên Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu không tiếp tục hỏi, Bạch Tô cũng không biết nên trả lời ra sao.
Hiện tại dù có có giải thích như thế nào cũng không thể giúp Phó Vân Tiêu giảm bớt nỗi tuyệt vọng trong lòng.
Chuyện Thời Hoan nhập viện còn có một phần là do ngoài ý muốn, hơn nữa Thời Hoan phải gánh vác phần lớn trách nhiệm.
Nhưng chuyện bà ngoại Phó Vân Tiêu bị ngưng tim, đó là bởi vì cô đã để thư kí gọi điện thoại.
Chuyện này, cô không có cách nào thoái thác được.
Cô không thể tha thứ cho bản thân vì đã tạo nên tổn thương cho Phó Vân Tiêu.
Lúc này cô không biết nên an ủi Phó Vân Tiêu như thế nào.
“Phó Vân Tiêu, xin lỗi, em vừa rồi, là em…”
Bạch Tô cũng không biết phải giải thích thế nào.
“Anh biết.”
Phó Vân Tiêu nói một câu.
“Bệnh viện không có chuyện gì đâu.”
Cô trầm mặc hồi lâu rồi mới cắn răng trả lời anh.
“Anh nên đến nhà họ Thời trước, em ở bệnh viện đợi Thời Hoan ra khỏi phòng phẫu thuật, em cũng sẽ đến nhà họ Thời xin lỗi.”
Nói xong câu này, phía Phó Vân Tiêu cũng nói một chữ “Được” rồi vội vàng cúp điện thoại.
Cảm xúc của Bạch Tô thậm chí còn chưa kịp ổn định, đèn trong phòng phẫu thuật đã tắt.
Bạch Tô nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo như không hề có việc gì, bước nhanh đến cửa, ánh mắt ngập tràn lo lắng.
Nếu Thời Hoan thật sự có chuyện gì, cô thật sự có chết cũng không rửa hết được tội lỗi.
Cô nghĩ như vậy, hai tay lại càng nắm chặt hơn.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu đầu tiên, đôi mắt tràn đầy mệt mỏi.
“Sao rồi? Bác sĩ?”
Bạch Tô vội vàng chạy lên hỏi bác sĩ.
“Bệnh nhân may mắn được đỡ lại trong quá trình rơi xuống, bị sốc, căng thẳng, gãy xương nhẹ ở tay, không có gì đáng lo ngại.”
Nghe bác sĩ nói không có gì đáng lo ngại, tảng đá trong lòng Bạch Tô rốt cuộc cũng được hạ xuống.
Nhưng nghĩ đến tình hình chỗ bà ngoại Phó Vân Tiêu vẫn chưa rõ ràng, trái tim cô lại treo lơ lửng.
Tiếp sau đó, Thời Hoan được y tá đưa ra khỏi phòng.
Bạch Tô nhìn lướt qua Thời Hoan, thật sự không có gì đáng ngại.
Cô đang chuẩn bị rời đi, phía sau bỗng truyền đến thanh âm vui vẻ lạnh lẽo.
“Ha ha ha! Bạch Tô! Tôi chưa chết, có phải chị rất thất vọng không?”
Không thấy may mắn vì nửa đời sau đã được cứu, cũng không nói lời cảm ơn với Bạch Tô.
Mấy từ gần như được toát ra từ kẽ răng của Thời Hoan, trộn lẫn với sự nguyền rủa, giọng điệu rất lạnh lẽo.
Bước chân rời đi của Bạch Tô bỗng dừng lại một chút, nhưng bây giờ cô căn bản không có tâm trạng nói chuyện với Thời Hoan.
Chỉ trong chốc lát do dự, cô đã chọn không quay đầu lại, nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện.
Bạch Tô chạy rất vội, không có tâm trạng đi giải thích với Thời Hoan, cũng không có thời gian quan tâm đến những lời nguyền của đó của cô.
Ra khỏi bệnh viện, cô nhanh chóng chặn một chiếc taxi lại, đi thẳng đến nhà họ Thời.
Người cô lo lắng nhất chính là Phó Vân Tiêu!
Cô lo lắng cho Phó Vân Tiêu một cách lạ thường…
Nếu bây giờ cô không đi, vậy hận thù của nhà họ Thời với cô đều sẽ đặt lên người Phó Vân Tiêu.
Trước của nhà họ Thời, Bạch Tô đứng bên ngoài hít một hơi thật sâu.
Căn nhà yên tĩnh đến mức đáng sợ, cô do dự, thậm chí còn không dám gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Bạch Tô run rẩy, cuối cùng vẫn gõ cửa.
Một lúc sau, cánh cửa từ từ mở ra, mẹ của Thời Hoan xuất hiện ngay trước mắt cô.
Thấy Bạch Tô, đôi mắt của bà liền không che giấu nổi tức giận và oán hận.
Bạch Tô mở miệng, cô muốn xin lỗi.
Nhưng, lời còn chưa kịp thốt ra, mẹ Thời Hoan đã giáng một cái tát xuống mặt cô.
“Sao cô còn dám đến nhà họ Thời!”
Giọng nói của bà bắt đầu run lên.
Bạch Tô đứng thẳng trước của, cô nhìn thấy bà giơ tay lên, thậm chí còn cảm nhận được làn gió thổi qua, cảm nhận bàn tay đang hạ xuống, nhưng cô không tránh.”
“Con đến xin lỗi.”
Mặt Bạch Tô nhanh chóng xuất hiện dấu tay đỏ ửng, ánh mắt cô tràn đầy vẻ áy náy, nhìn mẹ Thời Hoan nói.
“Chúng tôi không không cần lời xin lỗi của cô, cô chút đi cho tôi! Cút!”
Mẹ Thời Hoan điên loạn hét lên, một bên lại đẩy Bạch Tô ra khỏi cửa.”
Bà dùng lực rất mạnh, khiến Bạch Tô bị đẩy đến mức lảo đảo.
Nhưng Bạch Tô không tránh, cũng không chống cự.
Bạch Tô cứ để cho mẹ Thời Hoan đẩy mình.
Cô không nghĩ được cách nào khác để bù đắp cho chuyện này, chỉ có thể chấp nhận, hy vọng chuyện này giúp họ giảm bớt nỗi buồn.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, người trong nhà cũng đi ra nhiều hơn.
Tất cả đều dùng ánh mắt thù hận nhìn Bạch Tô.
Họ hận không thể chém cô cả trăm ngàn nhát dao.
Ở phía bên kia, sắc mặt Phó Tư Vân trầm xuống.
Anh thất thần ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, không biết là đang nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cửa, anh đứng dậy đi ra xem.
Đi đến trước cửa, anh thấy Bạch Tô đang bị một đám công bao vây, trông như bị cô lập.
Trên mặt cô còn có một vết tát đỏ.
Phó Vân Tiêu nhíu mày, vội vàng đi tới tách họ ra.
“Em đi theo anh.”
Khuôn mặt Phó Vân Tiêu không chút cảm xúc, đi xuyên qua đám người nhà họ Thời, kéo lấy tay Bạch Tô trực tiếp đưa cô đến một phòng ngủ, nặng nề đóng cửa lại.
Bởi vì Phó Vân Tiêu xuất hiện, người nhà họ Thời cũng không cản nữa.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cổ họng Phó Vân Tiêu truyền ra âm thanh đè nén sự tuyệt vọng.
Nhưng Phó Vân Tiêu hiểu Bạch Tô.
Anh biết có một số chuyện cô sẽ không làm.
Anh nghiêm túc nhìn Bạch Tô, hỏi một câu.
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, ánh mắt tràn ngập sự tự trách và khổ sở.
Cô kể lại cho Phó Vân Tiêu nghe kỹ càng chuyện từ lúc Thời Hoan đến công ty, tranh chấp với cô rồi bị rơi xuống lầu.
Cho đến chuyện ở bệnh viện cô để thư ký gọi hai cuộc điện thoại.
Bạch Tô kể lại, giọng điệu rất chậm, thậm chí trong lúc kể cô còn không dám ngước lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Cho đến khi kể xong, cô mới chậm rãi ngẩng đầu len lén quan sát biểu cảm Phó Vân Tiêu.
Thời gian dường như đứng yên tại thời điểm này.
Phó Vân Tiêu không nói một lời.
Đôi mắt sâu như đáy biển của anh cật lực muốn thể hiện sự bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rơi vào tuyệt vọng một cách sâu sắc.
“Um.”
Phó Vân Tiêu nặng nề thở dài.
“Em có biết không? Vốn dĩ bác sĩ nói bà ngoại chỉ còn sống được 2 tháng, nhưng vì tâm tình bà đặc biệt tốt, nên bác sĩ nói bà có hy vọng sống được nửa năm.”
Nói rồi, khóe miệng Phó Vân Tiêu lộ ra một nụ cười ảm đạm, chậm rãi xoay người, quay lưng về phía Bạch Tô.
Cơ thể bà ngoại Phó Vân Tiêu, Bạch Tô cũng rõ.
Khoảng thời gian này, tất thảy nỗ lực và sự nhân nhượng của cô quả thực đều là vì muốn bà ngoại Phó Vân Tiêu được vui vẻ hơn chút, không có những tiếc nuối, cuộc sống cuối đời được hạnh phúc hơn một chút.
Nhưng…
Kết quả lại thành ra thế này!
“Xin lỗi.”
Nhìn bóng lưng Phó Vân Tiêu, Bạch Tô cắn môi, nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Xin lỗi…”
“Xin lỗi…”
Bạch Tô lẩm bẩm, ngoài việc xin lỗi, cô không biết mình còn có thể làm gì khác.
Phó Vân Tiêu quay đầu nhìn cô.
Anh cúi đầu, quay người về phía Bạch Tô, nói với cô: “Không phải lỗi của em, anh biết.”
Bạch Tô cũng biết Phó Vân Tiêu sẽ không trách cô, anh ấy hiểu cô.
Nhưng càng là như vậy, cô càng khó chịu hơn….