BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô vào thang máy, đi thẳng lên tầng lầu của Phó Vân Tiêu, sau đó vào phòng bệnh của anh.

Thấy cô, Phó Vân Tiêu lập tức nở nụ cười: “Sao rồi? Giúp tôi dẫn dắt phóng viên đã về rồi à?”
Nghe vậy, Bạch Tô cười bất đắc dĩ.

Vốn dĩ giúp Phó Vân Tiêu dụ phóng viên rời đi là chuyện tốt, nhưng người cô tìm để hợp tác lại không tốt lắm, cho nên bây giờ rất phiền phức.

cô đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, kể lại cho anh nghe chuyện mình và Phó Cảnh Hoài đã hợp tác dẫn dắt phóng viên rời đi, sau đó bị Phó Cảnh Hoài lấy danh nghĩa gì kéo đi tìm lại ký ức các thứ… Đương nhiên cuối cùng chuyện bị chụp lén, cô cũng nói với Phó Vân Tiêu, vẻ mặt sốt ruột: “Có phải tôi đã gây phiền phức không?”
Cô sợ Phó Vân Tiêu hiểu nhầm nên lại giải thích: “tôi với Phó Cảnh Hoài thật sự không có gì… Anh ta cứ nhất quyết đòi kéo tôi lên xe, tôi cũng không biết tại sao lại có phóng viên, tôi…”
“Không sao.” Không chờ Bạch Tô giải thích xong, Phó Vân Tiêu đã ngắt lời cô.

Anh bình tĩnh nói: “Đều là chuyện nhỏ, em đừng bận tâm.”
Vừa dứt lời, Vương Tiểu Đồng đã vào phòng bệnh, sau đó đưa điện thoại ra trước mặt Phó Vân Tiêu và Bạch Tô: “Hai người xem hot search trên mạng chưa?”
“Lúc nãy bỗng nhiên xuất hiện một đống bài marketing tẩy trắng cho Mộ Vãn Vãn, đồng thời bôi nhọ Bạch Tô bắt cá mấy tay.”

Bạch Tô đọc tin tức trên mạng, đập vào mắt cô là tấm ảnh chụp lúc cô và Phó Cảnh Hoài ở trong xe.

Sau đó bài báo này còn bới móc tin đồn khúc mắc giữa cô và Phó Vân Tiêu, Phó Cảnh Hoài mấy năm trước.

Đọc xong, Bạch Tô sửng sốt.

Tại sao lại như thế?
Cô nhìn Vương Tiểu Đồng, đúng lúc này Từ Sắt từ bên ngoài vào phòng, vừa đi vừa nói: “Chắc là khoảng thời gian trước Mộ Vãn Vãn bị ảnh hưởng danh dự vì video lần trước nên công ty quản lý của cô ta đã đổ vạ lên đầu Bạch Tô để làm giảm thiệt hại.”
Nếu thế thì Bạch Tô có thể hiểu được.

Dù gì Mộ Vãn Vãn cũng là người của công chúng.

Nhưng đúng lúc này, Vương Tiểu Đồng vẫn đang xem weibo, một lát sau cô nói: “Cậu xem bài báo này!” Sau đó cô đọc lên cho mọi người: “Mộ Vãn Vãn rời khỏi công ty quản lý cũ, gia nhập công ty điện ảnh DS, trở thành hoa đán trụ cột của DS, hơn nữa còn tuyên bố hàng loạt lịch trình kế tiếp.”
Công ty DS vừa bị Lâm Lập thu mua, bây giờ lại nâng đỡ Mộ Vãn Vãn.

Hơn nữa sau lưng công ty DS là Lâm thị, tài chính hùng hậu.

Mặt ngoài chỉ là một nghệ sĩ thay đổi công ty quản lý, nhưng thực tế Lâm Lập đang khai chiến với công ty của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu không nhăn mày, chỉ nói: “Từ Sắt, cậu gọi điện thoại báo cho ngành quan hệ công chúng xóa hết bài viết marketing cho tôi.” Nói xong, anh lại nhìn Bạch Tô: “Không sao đâu.

Công ty chúng ta đã xích mích với công ty của Lâm Lập không phải mới ngày một ngày hai.”
Nghe vậy, Bạch Tô yên tâm hơn nhiều, chẳng qua trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.
Sau khi băng bó xong, Thẩm Mạc Bá rời khỏi phòng khám đi thẳng về nhà.

Khi đó Mộ Vãn Vãn sốt ruột khóc tìm mình, mà anh ta lại uống rượu nên đi tìm Phó Vân Tiêu, đầu óc không tỉnh táo, bây giờ đánh nhau một trận, lại bị gió lạnh thổi trúng nên anh ta đã hầu như tỉnh táo.


Anh ta chỉ bị thương ngoài da.

Ra bệnh viện, anh ta kêu tài xế chờ, ngồi vào xe vốn định về nhà, song lại nghe thấy tin đồn hot nhất trên radio.

Các phóng viên như đã chuẩn bị từ trước, lột tả hết từ trong ra ngoài tình yêu của Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài, Phó Vân Tiêu, thậm chí cả video đánh nhau của Phó Vân Tiêu cũng được đăng tải để chứng minh Phó Vân Tiêu là một tên khốn.

Ngay sau đó, anh ta thấy tin Mộ Vãn Vãn gia nhập công ty điện ảnh DS, cùng với lịch trình hoạt động kế tiếp, mượn một đợt fame bắt đầu tuyên truyền, hoàn toàn không giống lúc Mộ Vãn Vãn khóc lóc kể lể tìm mình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Mạc Bá không về nhà mà kêu tài xế: “Đến nhà Mộ Vãn Vãn.”
“Vâng, thưa cậu Thẩm.” Tài xế đáp, nhanh chóng quay đầu xe, đổi hướng chạy tới nhà Mộ Vãn Vãn.
Khi tới nơi, Thẩm Mạc Bá đi thẳng vào nhà cô ta.

Mộ Vãn Vãn kêu thợ làm móng tới tận nhà, đang làm nail, đồng thời quay sang nhìn Thẩm Mạc Bá: “Làm gì mà hùng hổ vậy?”
“Em cố ý khóc lóc tìm tôi để tôi đi tìm Phó Vân Tiêu, sau đó lại phái người chụp lén Bạch Tô với Phó Cảnh Hoài?” Thẩm Mạc Bá nổi giận nhìn Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn lại ra vẻ vô tội: “Không phải là tôi làm, công ty an bài tôi cũng hết cách rồi, tôi chỉ là nghệ sĩ, phải nghe lời công ty.”
“Mộ Vãn Vãn, cô lợi dụng tôi!”
Mộ Vãn Vãn vô tội nhìn Thẩm Mạc Bá: “Tôi không lợi dụng anh, quan hệ của chúng ta đã bại lộ trước mặt Phó Vân Tiêu, tôi cũng hết cách rồi.”
Thẩm Mạc Bá nổi giận hất đổ đồ dùng làm nail của Mộ Vãn Vãn.


Cô ta kích động nhìn Thẩm Mạc Bá: “Anh làm gì vậy… Tại sao anh lại nổi nóng?”
Thẩm Mạc Bá cười lạnh, đi thẳng tới trước mặt Mộ Vãn Vãn, nhéo cằm cô ta xem kỹ: “Bây giờ cô ngủ với Lâm Lập hả? Không thì sao công ty DS lại phí tâm nâng đỡ cô?”
Mộ Vãn Vãn kích động, nhìn thoáng qua thợ làm nóng đứng ngây như phỗng, vội nói: “Cô về trước đi, bữa sau tôi làm tiếp.”
Thợ làm móng sợ hãi chạy đi.
Thẩm Mạc Bá nổi giận trừng Mộ Vãn Vãn, cảm thấy mình hoàn toàn bị người phụ nữ này đùa bỡn trong tay.

Sau khi đuổi thợ làm móng đi, Mộ Vãn Vãn mới cố ý ra vẻ tủi thân, ôm mặt rơi nước mắt: “Tôi biết anh chê tôi bẩn, chẳng lẽ trong lòng anh tôi lại nhơ nhớp đến thế sao?” Cô ta nghẹn ngào.
“Không phải tôi chê cô bẩn, mà những gì cô đã làm, cô xem lại đi!” Lúc Mộ Vãn Vãn yếu thế, giọng điệu của Thẩm Mạc Bá đã dịu đi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thể lỏng.
Rõ ràng là Mộ Vãn Vãn làm sai, nhưng cô ta lại ra vẻ như mình có lý, tội nghiệp nói: “Nhưng tôi có thể làm gì được đây… Anh nói tôi có thể làm gì đây? Anh có Mãn Mạt Nhi, còn tôi? Tôi là minh tinh, là người của công chúng cơ mà.

Tôi vất vả lắm mới bò đến địa vị này, tôi phải cố gắng chứ.”
Vẻ mặt đáng thương của Mộ Vãn Vãn không khỏi khiến Thẩm Mạc Bá đau lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc