Phó Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, giọng nói có vẻ như đây là một chuyện đương nhiên: "Em không quen tôi thế này?"
Bạch Tô trực tiếp đặt ly sữa vẫn còn ấm nóng lên chiếc bàn trước mặt Phó Vân Tiêu, sau đó để lại một câu: "Tôi không quen?"
Nói xong, cô không uống sữa mà đi thẳng vào phòng tắm.
Sau khi cô tắm xong, Phó Vân Tiêu không còn ở phòng khách, cô cũng không để ý nhiều liền quay về phòng ngủ.
Lúc tối, Bạch Tô cố gắng không đi ra khỏi phòng, mặc dù cô biết trong phòng của Phó Vân Tiêu có phòng vệ sinh nhưng cô vẫn sợ lỡ không cẩn thận lại chạm mặt với anh, nếu như thế thì rất khó xử.
Mỗi buổi sáng, Bạch Tô đều cố ý dậy muộn một chút.
Đợi sau khi Phó Vân Tiêu ra ngoài cô mới xuống lầu, rửa mặt ăn một chút gì đó rồi cũng đi làm.
Sau khi tiếp quản công việc do Nghiêm Đình để lại, Bạch Tô luôn làm việc rất cẩn trọng, làm bất cứ việc gì cô đều nhắc nhở bản thân cẩn thận một chút, tránh xảy ra sai sót.
Sau này, nhờ có sự giúp đỡ của Long Diễn cô bắt đầu quen dần mọi thứ, làm việc trở nên thành thạo hơn, rất nhanh đã có thể hòa nhập với môi trường công việc này.
Lúc bắt đầu mọi việc vô cùng khó khăn, Bạch Tô khó có thể thích ứng được nhưng bây giờ cô có thể thoải mái hơn rồi.
Chiều hôm đó, Bạch Tô có một cuộc họp với các thành viên ban giám đốc.
Bởi vì có một vài dự án lúc Nghiêm Đình còn sống đã phê duyệt nhưng vẫn chưa thực hiện được.
Ví dụ như việc mở rộng thị trường, vốn dĩ đã thông qua dự án mở một khách sạn ở thành phố R vào tháng năm năm đó nhưng đến nay vẫn còn trì hoãn.
Việc chọn địa điểm xây dựng khách sạn sẽ do Bạch Tô phụ trách.
Sau khi kết thúc cuộc họp, cô đi thẳng đến sân bay để bay đến thành phố R.
Cô đã bay suốt đêm để đến thành phố R.
Sau khi ở khách sạn nghỉ ngơi một chút cô liền bắt tay vào công việc.
Vốn dĩ địa điểm đặt khách sạn đã được mua lại từ trước, nhưng khi Bạch Tô đến thì mới phát hiện nơi này đã bị người khác sử dụng.
Một vài ngôi nhà đơn sơ được dựng lên, hơn nữa những người ở đây có vẻ như bọn họ không hề có ý định sẽ chuyển đi.
Sự việc đột nhiên phát sinh một vài vấn đề khó giải quyết.
Không còn cách nào khác, Bạch Tô chỉ có thể tìm gặp người phụ trách chi nhánh công ty ở thành phố R.
Người phụ trách chi nhánh thành phố R là một người đàn ông trung niên, họ Chu, ông ta và Nghiêm Đình quen biết nhau đã nhiều năm.
Trong công ty của Nghiêm Đình ông ta cũng là người có địa vị cao.
Đến nơi, Bạch Tô đi thẳng đến sảnh lớn, cô đưa danh thiếp của mình cho nhân viên, sau đó nói: "Xin chào, tôi là Bạch Tô.
Tôi muốn tìm tổng giám đốc Chu."
Người nhân viên nhíu mày nhìn Bạch Tô, cô ta liếc nhìn danh thiếp của Bạch Tô, sau đó mới dùng điện thoại gọi vào đường dây nội bộ.
Sau một lúc, đường dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: "Nói với cô Bạch Tô, bố của tôi hiện giờ không có ở đây.
Nhưng cô có thể mời cô ta đến phòng làm việc của tôi."
Giọng nói của người phụ nữ đó có vẻ rất khó chịu.
Bạch Tô đứng cách đó không xa nên có thể nghe rất rõ.
"Cô Bạch Tô, cô Lê mời cô lên phòng."
Người nhân viên vô cùng lịch sự nói với Bạch Tô, cô ta đi phía trước chỉ đường cho Bạch Tô.
Bạch Tô theo người nhân viên vào thang máy, sau khi đến phòng làm việc của giám đốc, Bạch Tô liền gõ cửa.
Lúc này, một người phụ nữ nhanh chóng đi ra.
Người phụ nữ mang một đôi giày cao gót, cô ta trang điểm rất xinh đẹp.
Cô ta mỉm cười với Bạch Tô, rất nhiệt tình mời Bạch Tô vào phòng.
Sau đó, cô ta liền bày ra vẻ mặt tiếc nuối, bất đắc dĩ nói: "Thật xin lỗi tổng giám đốc Tô.
Cô đến không đúng lúc rồi, bố tôi vừa đi công tác, có việc gì cô có thể nói với tôi.
Tôi là Chu Lê."
Chu Lê giơ tay ra, mỉm cười muốn bắt tay với Bạch Tô.
Bạch Tô cũng nhiệt tình chào hỏi: "Chào cô, tôi là Bạch Tô."
Sau khi chào hỏi, Chu Lê liền nói: "Chúng ta qua bên này nói chuyện, mời cô."
Từ đầu đến cuối Chu Lê luôn tỏ vẻ thân thiện tiếp đãi Bạch Tô, nhưng Bạch Tô lại cảm nhận được ánh mắt mà cô gái này nhìn mình tràn ngập sự chán ghét, thù địch.
Cô ta dường như không mấy chào đón Bạch Tô, bây giờ cô ta chỉ là đang giả vờ đối phó.
Nhưng Bạch Tô cũng không có biểu hiện gì khác, cô bình thản ngồi xuống sofa theo sự sắp xếp của Chu Lê.
Chu Lê vẫn mang bộ mặt tươi cười nhìn Bạch Tô: "Cô đợi một lát, tôi cho người đi chuẩn bị trà."
Nói xong, Chu Lê liền đi ra ngoài dặn dò nhân viên.
Một lát sau, thư ký bê vào phòng hai tách trà, một cho Bạch Tô, một cho Chu Lê.
Bạch Tô bê tách trà lên uống, nhưng vừa nhấp một ngụm cô liền cau mày, tách trà này rất mặn.
Nhưng lúc này Chu Lê vẫn đang nhìn cô, nếu cô nhổ ra thì thật sự rất mất lịch sự.
Cô vốn dĩ đang khát vì vậy vừa nãy cô đã uống một ngụm trà lớn.
Cô chỉ có thể cố gắng nuốt xuống, sau đó mới mở miệng: "Cô Lê, cô có thể đổi giúp tôi một ly trà khác không? Ly trà này hơi mặn."
"Vậy cô uống coca nha, chỗ chúng tôi có coca."
Để tránh Chu Lê giở thêm trò, Bạch Tô liền trực tiếp từ chối lời mời của Chu Lê: "Không cần đâu.
Cảm ơn cô.
Tôi uống nước lọc là được rồi."
Ngay sau đó, Chu Lê liền gọi nhân viên đem lên một ly nước lọc.
Bạch Tô cẩn thận đưa ly nước lên mũi để ngửi, không thấy mùi gì khác thường cô mới yên tâm uống.
Nhưng ngay lập tức một mùi vị kỳ lạ tràn ngập khắp miệng cô.
Ly nước này hình như đã bị bỏ vào rất nhiều sô đa.
Cái mùi sô đa này, Bạch Tô cũng không biết phải diễn tả như thế nào.
Bạch Tô chỉ đành bất đắc dĩ nhìn Chu Lê rồi đứng dậy: "Để tôi đi lấy một ly nước khác."
Lúc Bạch Tô đang muốn đi ra ngoài, Chu Lê đột nhiên đứng chắn phía trước mặt cô: "Cô Tô, nước mà thư ký tôi chuẩn bị khiến cô không hài lòng sao? Nếu vậy tôi sẽ đuổi việc cô ta."
Chu Lê nói vô cùng nghiêm túc, không giống là đang đùa chút nào.
"Không phải, chỉ là tôi không quen với mùi vị của nước này, tôi tự mình đi đổi là được không muốn làm phiền người khác."
Bạch Tô đang rất cố gắng đè nén cảm xúc của mình.
Cô đến đây vốn dĩ đã rất khát, chỉ muốn uống một ly nước bình thường vậy mà lại bị Chu Lê liên tục giở trò.
Ban đầu thì cho cô uống một tách trà toàn là muối, sau đó lại đưa cho cô một ly nước không biết đã bỏ bao nhiêu sô đa vào trong đó.
Bây giờ cô không chỉ khát mà cổ họng cũng đang rất khó chịu.
"Tôi nhất định sẽ đuổi việc cô ta, là cô ta đã làm cô Tô cảm thấy không hài lòng."
Chu Lê cố ý nói.
Nói xong, cô ta lập tức ra ngoài đuổi việc thư ký.
Lúc này, Bạch Tô cảm thấy rất khó xử, mọi việc xảy ra giống như chỉ vì cô không hài lòng với một ly nước mà khiến một thư ký bị đuổi việc.
Cô bây giờ bị biến trở thành một người khó phục vụ, một kẻ không hiểu chuyện.
Lúc này, cô không thể nhịn được nữa.
Cô lập tức gọi Chu Lê lại, giọng điệu cũng thay đổi.
"Cô Lê, cô có việc gì không vừa ý với tôi sao? Có gì thì cô cứ nói thẳng với tôi, không cần phải trút giận lên nhân viên đâu?"
Bạch Tô nhìn Chu Lê, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Cô vốn dĩ đã muốn nhịn, không muốn xảy ra mâu thuẫn gì với Chu Lê, nhưng xem ra bây giờ cô không thể nhịn được nữa.
Chu Lê xoay người lại, cô ta nở một nụ cười châm biếm đánh giá Bạch Tô từ trên xuống dưới: "Tôi nào dám có việc gì là không hài lòng với cô Tô.
Nghe nói cô Tô là một người thủ đoạn, tôi sợ tôi mà dám có ý kiến gì cô lại đi làm phiền đến bố tôi.".