BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Phó Vân Tiêu từ trên xe bước xuống, nhìn hàng người dài dằng dặc, không khỏi nhíu mày.

"Cô có chắc chắn còn chỗ cho chúng ta không?"
Nhà hàng này là nhà hàng đang hot, hơn nữa Phó Vân Tiêu không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy, cho nên hắn trực tiếp nhìn Mộ Vãn Vãn, nói, "Lần sau chúng ta lại tới ăn, tôi sẽ bảo thư ký hẹn trước.

"
Nói xong câu này, hắn xoay người muốn đi về phía xe.

Lại bị Mộ Vãn Vãn kéo tay lại, Mộ Vãn Vãn nháy mắt với Phó Vân Tiêu một cái, "Nhà hàng này hẹn trước cũng căn bản không có chỗ ngồi, cần phải lấy vé trước một ngày, sau đó hôm nay mới lấy số xếp hàng.

"
Chân mày Phó Vân Tiêu càng nhíu sâu hơn, "Cho nên, đây là nhà hàng kiểu gì vậy? Để tôi tìm một đầu bếp biết nấu những món tương tự tới nhà làm.

"
Nụ cười Mộ Vãn Vãn rất nhẹ nhàng, tay cô mềm mại không xương kéo Phó Vân Tiêu từ từ đi vào nhà hàng, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt một người phụ nữ, nói, "La Lạp, cảm ơn cô đã giúp chúng tôi xếp hàng, chúng tôi đến rồi, cảm ơn.

"
Cô gái được gọi là La Lạp đó chỉ cười một chút, tiến tới bên tai Mộ Vãn Vãn nói gì đó, sau đó mới rời đi.

Tuy nhiên, Mộ Vãn Vãn nghe La Lạp nói xong, sắc mặt đều đỏ hết lên.

Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn một chút, rồi từ từ đi vào trong hàng, trước vị trí của La Lạp còn ba người nữa là có thể vào trong.

Thời điểm bọn họ vừa mới xếp hàng, vừa vặn Lương Vân Trạm cũng đang đưa Lương Giản Ý vào trong, bọn họ không nhìn thấy nhau.


Thật ra thì Phó Vân Tiêu không hề muốn xếp hàng, vốn dĩ ngoại hình của hắn và Mộ Vãn Vãn đều làm đám đông bị lu mờ, lại xếp hàng ở đây nữa, có người đi ngang qua thỉnh thoảng còn nhìn về phía hắn mấy lần, càng làm cho hắn khó chịu.

Nhưng! Hôm nay là sinh nhật của Mộ Vãn Vãn, hơn nữa, Mộ Vãn Vãn lại tìm người xếp hàng cho bọn họ lâu như vậy, đương nhiên không thể làm cô mất hứng.

Cho nên, hắn liền bỏ đi ý định rời đi.

!
Bạch Tô cùng Bạch Tiểu Bạch đặc biệt tìm một chỗ gần khu vui chơi trẻ em, chỗ này ngẩng đầu lên có thể ngắm khung cảnh đêm đầy sao, bên trái có thể nhìn thấy toàn cảnh công viên trò chơi, bên phải chính là khu vui chơi trẻ em, đây chính là vị trí tốt nhất.

Cô cầm chiếc vé đã đặt trước ra, gọi một phần ăn cho trẻ em, lại gọi một phần khác cho mình, khi đang chuẩn bị ăn, bỗng nhiên giọng một bé trai non nớt truyền tới.

"Ba, họ ở bên kia, chúng ta có thể ngồi bên cạnh bọn họ không?"
Lương Vân Trạm biết con trai mình rất cá tính, nó rất lạnh lùng và kín đáo, nhưng vừa nãy lại cùng Bạch Tiểu Bạch gây gổ, đã vượt qua phạm vi của con trai mình.

Những lời này của con trai hắn chắc chắn là vì muốn tiếp cận Bạch Tiểu Bạch, nhưng lại vừa không muốn bị Bạch Tiểu Bạch phát hiện.

"Ba và mẹ của Bạch Tiểu Bạch là bạn, chúng ta cùng bọn họ ngồi một bàn sẽ tốt hơn.

"
Lương Vân Trạm nhìn Bạch Tô một cái, trực tiếp giúp đỡ con trai mình.

Lương Giản Ý còn làm bộ như có chút không vui, "Nhất định phải ngồi chung một chỗ sao?"
Kết quả, Lương Vân Trạm không giải thích gì thêm cho Lương Giản Ý, đã đi về phía Bạch Tô, cùng Bạch Tô nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi, "Chúng tôi có thể ngồi đối diện hai người không? Con trai tôi muốn ngồi gần con gái cô một chút.

"
Lời này nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Giản Ý liền đỏ lên.

"Không có, con một chút cũng không muốn ngồi cạnh Bạch Tiểu Bạch, con sợ bạn ấy ảnh hưởng tới trí thông minh của con.

"
"Hừ, tôi cũng không muốn ngồi gần cậu, hừ!"
Bạch Tiểu Bạch muốn giận Lương Giản Ý, nhưng rõ ràng từ ngữ và chỉ số thông minh có chút không theo kịp, liền trực tiếp nói hai chữ hừ.

Bạch Tô và Lương Vân Trạm thu vào trong mắt, nhìn nhau cười, trực tiếp ngồi xuống.

Lúc Phó Vân Tiêu cùng Mộ Vãn Vãn đi vào, đúng lúc nhìn thấy Lương Vân Trạm cùng Lương Giản Ý, từ góc độ của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô đưa lưng về phía hắn, cho nên hắn cũng không thấy rõ người kia là Bạch Tô.

Hắn chỉ nhìn Mộ Vãn Vãn một chút, nói, "Đại ca đang ở kia, chúng ta qua chào hỏi đi?"
Mộ Vãn Vãn tỉnh bơ, tràn đầy phối hợp, " Được.

"
Cô rất vui lòng bước vào vòng bạn bè của Phó Vân Tiêu, chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy vị trí của mình càng thêm vững chắc.

Mộ Vãn Vãn đi theo Phó Vân Tiêu đi tới trước mặt Lương Vân Trạm, vừa đi, cô vừa cười yếu ớt lên tiếng chào, "Thật là trùng hợp, đại ca.


"
Kết quả, trong nháy mắt cô liền nhìn thấy! Người ngồi đối diện lại là Bạch Tô.

Khoảnh khắc Bạch Tô nghe được giọng Mộ Vãn Vãn toàn bộ sống lưng có chút căng cứng, cô lúng túng cười một cái, "Thật là trùng hợp.

"
Thật không biết đây là bất hạnh hay là may mắn, mới vừa rồi, Bạch Tiểu Bạch cùng Lương Giản Ý gây gổ tranh cãi tức giận, nên đã đến khu vui chơi trẻ em chơi cầu trượt rồi.

Cho nên đã tránh khỏi cuộc gặp mặt này.

Nhưng! Đây cũng là bất hạnh! Dù sao phần thức ăn trẻ em bày ở đó vừa mới động vào hai miếng, Bạch Tiểu Bạch vẫn cần phải qua đây ăn.

Cho nên, cũng sẽ rất dễ dàng bị lộ tẩy!
"Các anh muốn ngồi chung một chỗ không? Tôi có thể qua bàn bên cạnh ăn.

"
May mà, bàn này chỉ có thể ngồi nhiều nhất là bốn người, nhiều quá sẽ rất chật, hơn nữa nhà hàng tự có phong cách riêng của mình nên sẽ từ chối việc ghép bàn.

Bạch Tô cũng coi là có lý do.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô một cái, mới chậm rãi mở miệng, "Không cần, chúng ta đi bàn khác.

"
Mộ Vãn Vãn cười hướng về phía Bạch Tô gật đầu một cái, lại cùng Lương Vân Trạm chào tạm biệt, trực tiếp được phục vụ dẫn đến một vị trí khá xa nhưng cũng có tầm nhìn rất tuyệt vời.

Mặc dù đã đi, nhưng Bạch Tô vẫn cảm thấy có chút lo sợ.

Thời điểm cô từ từ thu hồi tầm mắt, phát hiện, Lương Vân Trạm đang nhìn mình.

"Sao vậy, đại ca?"
Bạch Tô nghi hoặc nhìn Lương Vân Trạm.


Một nụ cười hiện trên môi Lương Vân Trạm, nói, "Tôi cảm thấy cô Bạch rất thú vị, cô không tức giận chút nào khi nhìn thấy Vân Tiêu đi cùng Vãn Vãn sao?"
Bọn họ đều biết, Bạch Tô là vợ hợp đồng của Phó Vân Tiêu, dĩ nhiên cũng đã nghe nói qua những việc làm vẻ vang của Bạch Tô.

Nhưng nghe nói chỉ là nghe nói mà thôi, thời điểm tận mắt nhìn thấy, lại cảm thấy có chút chấn động.

Lương Vân Trạm thấy Bạch Tô không trả lời, lại cảm thấy có chút thất lễ cười một chút, bổ sung, "Tôi cảm thấy người đàn ông như Vân Tiêu, rất có sức hút, sẽ không có người phụ nữ nào không rung động.

"
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Lương Vân Trạm, thật ra thì, trong những người bạn của Phó Vân Tiêu mà cô đã gặp, cô có ấn tượng tốt nhất với Lương Vân Trạm.

Người đàn ông này rất thẳng thắn.

Hơn nữa chuyện của cô và Phó Vân Tiêu, không cần phải giấu những người này.

Cho nên cô trực tiếp nói, "Đại ca, chẳng lẽ anh không biết tôi và Phó Vân Tiêu đã ly dị rồi sao?"
Ý của câu nói này chính là, cô không có tư cách giận Phó Vân Tiêu khi hắn đi cùng cô gái khác.

Cũng bởi vì những lời này gián tiếp tránh đi vấn đề cô đối với Phó Vân Tiêu có động lòng hay không.

Chỗ ngồi của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn cách xa Bạch Tô và Lương Vân Trạm, Phó Vân Tiêu còn đưa lưng về phía Bạch Tô và Lương Vân Trạm, vì vậy hắn cũng không quan tâm lắm đến những hành động ở đây.

Nhưng Mộ Vãn Vãn lại cố ý ngồi ở vị trí đối diện, như vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng những chuyện xảy ra ở đây.

.


Bình luận

Truyện đang đọc