Phó Vân Tiêu thu hồi lại ánh mắt, vẻ dịu dàng và tràn ngập yêu thương trong ánh mắt lúc nãy đã không còn nữa.
Giọng nói của hắn lại trở nên không cảm xúc giống như lúc bình thường: “Không thích.”
“Được rồi, có lẽ sắp đến giờ mở tiệc rồi, chúng ta quay về thôi.”
Hắn nói xong câu này liền quay người đi thẳng vào trong.
Mộ Vãn Vãn thấy thế liền vội vàng đi theo sau.
Không hiểu sao Bạch Tô tự dưng cảm thấy… rất để bụng tới chuyện Phó Vân Tiêu vừa nói hắn không thích trẻ con.
Cô có thể nhận ra được trong lòng mình rất là khó chịu.
Tại sao chứ?
Trước kia không phải cô không muốn để cho Phó Vân Tiêu làm ba của con mình sao… Sao bây giờ lại có cảm giác này?
“Mama.”
Lúc Bạch Tô đang thất thần thì bỗng nhiên Bạch Tiểu Bạch từ xa tung tăng chạy tới!
Gọi xong câu đó, Bạch Tiểu Bạch liền sà tới ôm lấy chân của Bạch Tô, khuôn mặt nhỏ nhắn còn ngoan ngoãn cọ cọ vào đùi cô, rõ ràng con bé đang rất vui vẻ.
“Mama, chú cũng đến rồi, mama cũng đến rồi.
À đúng rồi, chú là papa của Tiểu Bạch!”
Một câu nói rất dễ hiểu như thế nhưng lại bị Bạch Tiểu Bạch làm cho rối tung cả lên, đúng là IQ không đủ dùng mà.
Bạch Tô vội vàng ngồi thụp xuống, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Tiểu Bạch, nói: “Hôm nay con gọi mẹ Tiểu Đồng là mama, còn gọi mama là dì có được không?”
“Dì hả?”
Bạch Tiểu Bạch giương đôi mắt tròn xoe nhìn cô, con bé không hiểu gì cả.
“Đây là bí mật giữa chúng ta.
Ngoắc tay nào.”
Bạch Tô không hề giải thích gì thêm mà giơ tay lên “suỵt” ra bẻ bí mật với Bạch Tiểu Bạch, lại còn nháy mắt với con bé.
Bạch Tiểu Bạch rất dễ dụ, thấy thế con bé liền đồng ý luôn.
“Ngoắc tay với dì nè.”
Bạch Tô vô cùng hài lòng… Cũng đã yên tâm hơn phần nào.
Cô nắm lấy tay Tiểu Bạch sau đó đi vào nơi tiếp khách trong trang viên.
Lúc này, chủ trang viên đã dọn xong hoa quả và một số món ăn nhẹ lên trước, đợi tất cả mọi người tới đông đủ rồi mới bắt đầu khai tiệc.
Cách sắp xếp vị trí thật sự có chút hơi khó xử.
Vợ của Lương Vân Trạm không tham dự bữa tiệc bởi cô ấy sắp sinh đứa thứ hai, thế nhưng bên cạnh hắn còn có con trai ngồi cùng thế nên cũng không cô đơn cho lắm.
Lão tam là Từ Sắt, bình thường anh ta có vô số bạn gái thế nhưng hôm nay không dẫn theo cô nào tới đây cả.
Lúc đầu mọi người đều trêu chọc Từ Sắt, sau đó còn cố ý để Vương Tiểu Đồng ngồi bên cạnh anh ta.
Vương Tiểu Đồng không đồng ý, cô ấy cố ý dắt Bạch Tiểu Bạch qua đó rồi để con bé ngồi giữa hai người.
Lão ngũ Vương Nhất Luân có việc ở nước ngoài nên không về được.
Chỉ còn lại mỗi Phó Vân Tiêu, Bạch Tô, Mộ Vãn Vãn và Thẩm Mạc Bá thôi.
Thẩm Mạc Bá độc thân.
Mà dường như Phó Vân Tiêu có thể ngồi cùng với cả hai người phụ nữ này.
Dù sao Bạch Tô cũng là vợ trước của Phó Vân Tiêu, mà bây giờ Mộ Vãn Vãn lại là bạn gái của hắn.
Ngay cả chủ trang viên cũng không biết sắp xếp thế nào cho hợp lý bởi mối quan hệ phức tạp của mấy người này.
Vì thế trước kia trên ghế ngồi thường vẫn sẽ có thẻ tên của khách thế nhưng lần này đã bị bỏ đi.
Lúc Bạch Tô thấy thế liền có thể tự mình đoán ra chắc chắn sẽ xảy ra tình huống khó xử như thế này.
Hơn nữa cô cũng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý rồi.
Vốn dĩ cô không có tình cảm gì với Phó Vân Tiêu, mà Phó Vân Tiêu cũng chẳng có tình cảm gì với cô.
Vì thế cô chỉ đến đây để cho Bạch Tiểu Bạch cảm thấy vui vẻ một chút, tiện ăn luôn chút đồ ăn ngon.
Cô đi thẳng tới bên cạnh Vương Tiểu Đồng, chiếc ghế đó đã là chiếc ghế ở vị trí áp chót rồi.
Phía cuối vẫn còn một ghế ngồi nữa.
Mạc Thẩm Bá cũng rất tự nhiên mà bước tới ngồi bên cạnh Bạch Tô.
Chẳng sao cả.
Mặc kệ Thẩm Mạc Bá có ý gì hay không cô cũng chẳng quan tâm.
Không khí trong bữa tiệc khá là vui vẻ.
Đặc biệt là Bạch Tiểu Bạch, con bé vô cùng hớn hở.
Nhưng mà giữa bữa ăn, Mộ Vãn Vãn đột nhiên làm đổ đĩa cá sốt lên người sau đó liền theo chủ viên trang lên trên lầu để xử lý.
Mộ Vãn Vãn rời đi không lâu thì chủ trang viên đi xuống nói vào tai Phó Vân Tiêu điều gì đó, Phó Vân Tiêu nghe xong liền đứng dậy đi lên lầu tìm Mộ Vãn Vãn.
Bạch Tô cũng chẳng quan tâm, cô còn cảm thấy món cá đá rất ngon miệng nữa.
Sau khi ăn say, Bạch Tiểu Bạch cùng Lương Giản Ý ra ngoài chơi.
Bởi vì là sinh nhật của Lương Giản Ý nên Bạch Tô cũng không tiện ra về, mà Lương Vân Trạm còn sắp xếp rất nhiều các tiết mục nên cô chỉ có thể ở lại đó.
Ở bãi đất trống phía sau trang viên có bắn pháo hoa, ánh sáng từ những bông pháo tỏa ra vô cùng đẹp đẽ.
Bạch Tô cũng đã quên mất chuyện không biết Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu rời đi để làm gì.
Tận đến lúc pháo hoa trên trời đã gần tắt hết, cô đột nhiên xoay người thì nhìn thấy Mộ Vãn Vãn đang chậm rãi bước tới.
Phó Vân Tiêu đang đứng bên cạnh Lương Vân Trạm, hai người cùng ngẩng đầu ngắm pháo hoa.
Lúc Mộ Vãn Vãn tới nơi cô ta liền đứng ở bên cạnh Bạch Tô.
Mộ Vãn Vãn cố ý tiếp cận Bạch Tô, còn nói thêm một câu: “Chị Bạch, ở đây chỉ có tôi và chị là tóc dài thôi, còn thừa dây cột tóc không?”
Bởi vì Mộ Vãn Vãn đang giải thích lý do nên Bạch Tô không thể không xoay người lại nhìn cô ta.
Mộ Vãn Vãn đưa tay lên làm động tác buộc tóc, vén tóc lên cao.
Giống như bởi vì nóng nên mới làm thế.
Nhưng mà dưới ánh lửa pháo hoa, Bạch Tô vẫn có thể nhìn rất rõ… lúc này dấu hôn trên cổ của Mộ Vãn Vãn rất rõ ràng.
Từ cổ kéo dài xuống.
Hôm nay Mộ Vãn Vãn mặt một chiếc áo cổ tròn, ngực không khoét quá sâu thế nhưng vẫn có thể để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Mặc dù Bạch Tô không cố ý quan sát Mộ Vãn Vãn thế nhưng bởi vì dấu hôn trên cổ quá rõ ràng, nếu như bây giờ trời mà sáng thì chắc chắn ai cũng có thể nhìn ra.
Cô liên tưởng tới chuyện Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn vừa rời đi khá lâu, không cần đoán cũng biết là giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Tô cảm thấy cảm giác khó chịu trong lòng vô cùng rõ ràng.
“Xin lỗi, tôi không có thói quen mang theo nhiều dây cột tóc, cô thử tìm chủ trang viên hỏi thử xem, có lẽ sẽ có đấy.
Bạch Tô cũng không để lộ ra biểu cảm gì bất thường, cô giải thích với Mộ Vãn Vãn một cách bình thường nhất.
“Cũng được, nóng quá.
Trước kia tôi không thích buộc tóc, thế nhưng… hôm nay trời nóng quá.”
Cô ta nói xong còn dùng tay phe phẩy ở trước chỗ dấu hôn như đang cố ý thu hút sự chú ý của người khác.
Bạch Tô không muốn nhìn Mộ Vãn Vãn nữa, cô bỏ về phía Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt đang đứng.
Cô thà làm bóng đèn còn hơn là đứng nhìn những động tác sởn da gà của Mộ Vãn Vãn.
Lúc Bạch Tô tới gần Vương Tiểu Đồng, cô ấy và Từ Sắt vẫn đang cãi nhau.
Chủ đề tranh cãi lần này của hai người là: “Bé trai và bé gái ai có IQ cao hơn”.
Một chủ đề tranh cãi rất vô vị, thế nhưng hai người họ cũng sắp tranh cãi được một tiếng rồi.
Nhìn thấy Bạch Tô đi tới, Vương Tiểu Đồng liền nhảy vọt tới bên cạnh Bạch Tô, nói với cô: “Chúng ta được về chưa? Mau về thôi, chị không thể chịu nổi người đàn ông này được nữa rồi!”
Bạch Tô nhìn Lương Vân Trạm đang đứng ở phía xa, lúc này Phó Vân Tiêu đang nói chuyện gì đó với Lương Vân Trạm.
Thế nhưng Bạch Tô vẫn gật gật đầu với Vương Tiểu Đồng, quyết định qua đi qua đó nói lời tạm biệt với bọn họ..