BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


“Nắm chắc.” Tài xế gật đầu.
“Cứu.” An Kỳ lập tức quyết định, sau đó cũng xuống xe, lấy di động ra: “Anh qua đó trước đi, tôi đi theo cổ vũ.” Nói rồi đi qua bên đó.

Vừa đi mấy bước, An Kỳ hô to: “Các người làm gì đó hả? Tôi gọi cảnh sát!”
Ba tên lưu manh thấy có người tới, còn gọi cảnh sát thì lập tức sợ hãi.

Nhưng chúng vẫn to gan nói: “Đừng chõ mũi vào, mau cút đi!”
Bạch Tô vẫn còn giãy dụa, lúc này mới thoát được một chút.
Tài xế không lắm lời với mấy tên này.

Khi chúng vừa đe dọa, anh ta nhanh chân hơn, giơ chân đá lên vừa nói chuyện ngã xuống đất.

Hai gã còn lại hoảng sợ không dám làm gì nữa, kéo người bị ngã vội vàng chạy trốn.

Thấy vậy, tài xế đến gần Bạch Tô, đỡ cô đứng dậy.
Bạch Tô vẫn còn chưa hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch, liên tục sửa sang lại cổ áo, nói cảm ơn tài xế.
“Đừng cảm ơn tôi, là tổng giám đốc An của chúng tôi lương thiện thôi.” Tài xế chỉ vào An Kỳ ở nơi xa.

An Kỳ đi chậm, tài xế đến trước.

Nhưng bây giờ An Kỳ cũng tới gần, đương nhiên thấy được… người này lại là Bạch Tô.
“Cảm ơn cô đã cứu tôi, không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Bạch Tô vừa chỉnh sửa lại quần áo vừa nói, không thấy An Kỳ.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô cũng kinh ngạc.
Vẻ mặt An Kỳ lập tức trở nên xa cách: “Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi.” Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Tài xế vội dẫn Bạch Tô lên xe An Kỳ, đồng thời nói: “Tôi sẽ kêu người đến lái xe của cô đi.

Cô đừng ở lại đây, tránh cho mấy tên kia quay lại.”
Bạch Tô gật đầu, nhưng cô biết mặc dù An Kỳ cứu mình cũng là vì không biết rõ tình huống, trên thực tế An Kỳ hiểu lầm mình, rất chán ghét mình, cho nên cô không muốn làm phiền An Kỳ, bèn nói: “An Kỳ, phiền cô cho tôi mượn di động một chút.

Tôi mới phát hiện di động mình bị rơi hư rồi, tôi liên lạc với bạn để cô ấy tới đón tôi.”
An Kỳ không muốn cứu Bạch Tô, thấy Bạch Tô muốn kêu người tới đón thì không giữ lại mà đưa di động cho cô mượn.

Bạch Tô lập tức gọi điện cho Vương Tiểu Đồng trước.
“Tiểu Đồng.” Không chờ Bạch Tô nói gì, Vương Tiểu Đồng đã nhận ra giọng cô, nhưng số điện thoại lại không phải là của Bạch Tô.

Vương Tiểu Đồng lo lắng hỏi: “Bạch Tô? Sao cậu không dùng điện thoại của cậu? Cậu không sao chứ?”
Bạch Tô vội an ủi Vương Tiểu Đồng: “Tớ không sao, di động hư rồi, không có chuyện lớn gì đâu.

Tớ muốn cậu tới đón tớ, chúng ta gặp nhau ở ngã tư đường hòa bình trước Tam Khỏa Thụ, sau đó mình sẽ nói rõ với cậu.”
Vương Tiểu Đồng hiểu biết tính cách của Bạch Tô, lập tức nói: “Được, vậy thì cậu chờ tớ ở ngã tư, Từ Sắt đang ở gần đó, tớ kêu anh ấy lái xe đón cậu, sẽ tới rất nhanh.”
Bạch Tô cúp máy, trả di động cho An Kỳ: “Cảm ơn cô.

Các cô để tôi ở ngã tư đằng trước đi, dòng người ở đó khá đông đúc.”
An Kỳ nhận di động, không quan tâm tới Bạch Tô, nhanh chóng để cô ở đường Hòa Bình.

Một lát sau, Từ Sắt chạy tới, cởi áo khoác, đưa cho Bạch Tô một chai nước khoáng rồi hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy? Cô không sao chứ? Tôi lập tức kêu người…”
“Không sao, anh gọi điện thoại báo bình an cho Vương Tiểu Đồng trước đi.” Bạch Tô ngăn cản Từ Sắt.


Bây giờ không phải là lúc nói rõ chuyện này.
Từ Sắt hiểu ý Bạch Tô, lập tức gọi điện thoại cho Vương Tiểu Đồng.

Sau khi báo bình an xong, anh ta mới hỏi Bạch Tô: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tô kể lại rõ mọi chuyện.

Nghe xong, Từ Sắt cau mày nói: “Tôi sẽ phái người đi điều tra, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Bạch Tô lại uống một ngụm nước, cố gắng bình tĩnh lại: “Từ Sắt, anh dẫn tôi đi sửa điện thoại trước đã.”
Sau khi bình tĩnh lại, Bạch Tô cũng không bị tổn thương, cho nên cô muốn làm rõ chuyện này.

Nhưng Từ Sắt vừa dẫn Bạch Tô lấy điện thoại đi sửa xong, vừa khởi động máy thì có một số lạ gọi tới, Bạch Tô lập tức bắt máy.
“Bạch Tô, di động của anh mất hồi trưa, anh mới mua cái mới, lập tức gọi điện báo với em.

Em ở đâu? Sáng nay không liên lạc với anh chứ?”
Bạch Tô nhận ra giọng Phó Vân Tiêu: “Em không sao, anh đừng lo lắng, em đang ở bên cạnh Từ Sắt.” Cô cũng không muốn Phó Vân Tiêu biết chuyện mình gặp nguy hiểm.
“Cần anh đón em không? Anh rất nhớ em.”
“Không cần, em muốn đến nhà Tiểu Đồng, bọn em đã hẹn nhau rồi.” Giọng Bạch Tô hơi lạnh lùng.
“Được rồi, em đi chơi đi.” Hình như bên kia cũng không nhận ra sự khác thường của Bạch Tô, lập tức cúp máy.
Sau khi ra ngoài, Từ Sắt chở Bạch Tô đến nhà Vương Tiểu Đồng.

Bạch Tô xuống xe, đi tắm thay đồ trước rồi mới đi ra.

Sau đó cô thấy đôi mắt Vương Tiểu Đồng hơi đỏ hoe, lập tức biết Từ Sắt đã nói cho Vương Tiểu Đồng nghe về tình huống vừa rồi.


Cô sợ Vương Tiểu Đồng lo lắng nên giải thích: “Tớ không sao.”
“Cậu còn nói không sao hả? Cậu xem xem… Đúng là! Tớ nhất định phải kêu Từ Sắt giết chết chúng nó!” Vương Tiểu Đồng càng nói càng tức: “Phó Vân Tiêu cũng thế, hẹn hò chỗ nào không được lại cứ đòi ở nơi hoang vu như Tam Khỏa Thụ.

Anh ta luôn chú ý tới sự an nguy của cậu nhất, không suy xét tới vấn đề này à? Anh ta biết cậu xảy ra chuyện không? Sao anh ta không xuất hiện vào thời khắc mấu chốt?”
Bạch Tô thở dài, bất lực giải thích: “Di động của Phó Vân Tiêu bị mất, đám người kia dùng điện thoại của anh ấy nhắn tin cho tớ.

Anh ấy không biết tớ đi tìm anh ấy rồi gặp nguy hiểm, tớ cũng không nói là tớ gặp kẻ xấu.”
Nghe vậy, Vương Tiểu Đồng nói: “Người khôn khéo cẩn thận như Phó Vân Tiêu mà lại bị mất di động dễ dàng như vậy à?”
Ngay cả người sơ sẩy như Vương Tiểu Đồng cũng không tin Phó Vân Tiêu sẽ đánh mất di động.

Bạch Tô đương nhiên cũng nghi hoặc, có quá nhiều điểm đáng ngờ trong chuyện này.
Bạch Tô ngồi trên sofa, bình tĩnh kể lại cho Vương Tiểu Đồng nghe về những hành vi của Phó Vân Tiêu sau khi về nước, kể cả lời tỏ tình lãng mạn mà cả thành phố A đều biết.

Cô cứ cảm thấy lần này Phó Vân Tiêu khác xưa rất nhiều, có nhiều hành vi khiến người ta không hiểu nổi.
Nghe xong, ngay cả Vương Tiểu Đồng cũng không nhịn được nhíu mày: “Phó Vân Tiêu đúng là khác trước kia rất nhiều.”.


Bình luận

Truyện đang đọc