BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Phó Vân Tiêu nhìn thấy đoạn tin nhắn Bạch Tô gửi tới, đang định lại trả lời Bạch Tô, lúc này, điện thoại anh bỗng nhiên vang lên.

“Tổng giám đốc Phó, tôi đã gửi cho ngài một văn bản về hướng đầu tư mới nhất của Văn, mời ngài xem qua.


Thư kí gọi điện thoại đến nói.

Phó Vân Tiêu gật gật đầu cúp điện thoại, lúc sau lại xem mail, lại chưa trả lời Bạch Tô, liền tắt mail đi, click vào avatar của thư kí đang sáng lên.

Một bản tài liệu báo cáo đầu tư cực kì chi tiết xuất hiện trước mặt của Phó Vân Tiêu.

Đây là hướng đầu tư sắp tới của Văn, liên quan đến bất động sản, tài chính và giải trí, trong đó các dự án tài chính chiếm tới 90% hơn nữa đầu tư đều là các công ty có rủi ro lớn về mặt tài chính ở thành phố A, những công ty được đầu tư vào đều thuộc loại có thể phá sản bất cứ lúc nào.

.

Những hành động đầu tư này đều là của hai ngày hôm nay mới bắt đầu, Phó Vân Tiêu nhìn thời gian trên báo cáo, mày càng nhăn càng chặt, sắc mặt cũng trở nên âm trầm xuống.

Bởi vì thời gian đầu tư của văn bắt đầu đầu từ sau khi cô từ Đại Lương sơn trở về, Phó Vân Tiêu rất rõ ràng, mục đích mà Văn làm như vậy.

Hướng đầu tư của văn trước kia rất giống Phó Vân Tiêu, đều thuộc về đầu tư ổn định, trừ có những hạng mục đầu tư có tiềm năng họ sẽ chấp nhận rủi ro để đầu tư, nhưng nói chung sẽ không quá liều lĩnh.

Nhưng mà gần đây, hành động của văn cực kì khác thường.

Vốn dĩ chuyện của Văn Phó Vân Tiêu không muốn quan tâm, nhưng mà anh lại lo lắng văn đầu tư với số tiền quá lớn, tài chính sẽ xuất hiện vấn đề, do đó ảnh hưởng đến hợp tác với Lion.

Phó Vân Tiêu suy nghĩ một chút, vẫn muốn tìm hiểu xem tình hình bây giờ ở bên Văn, khuyên nhủ cô ấy.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sau đó Phó Vân Tiêu gọi điện thoại cho Văn, nhưng mà điện thoại vang lên một hồi, vẫn luôn không có ai nhấc máy.


Sau khi cúp điện thoại, Phó Vân Tiêu lại gọi them lần nữa, vẫn là không có ai nhấc máy.

Kỳ lạ.

Lông mày anh hơi hơi nhăn lại, sau đó gọi điện thoại cho thư kí.

“điều tra cho tôi lịch trình của Văn, với cả hiện giờ cô ấy đang ở đâu.


Sau khi nhận được lệnh, sau khi thư kí nghe xong, nhanh chóng đi điều tra.

Chỉ một lát sau lịch trình gần đây chủa Văn được gửi mail sang cho Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu mở mail ra, xem lịch trình sắp tới của Văn, ánh mắt thâm trầm, ngón trỏ gõ có tiết tấu trên mặt bàn, không biết đang nghĩ gì.

Mãi cho đến khi sắc trời tối dần, lúc này Phó Vân Tiêu mới cầm lấy áo khoác đi khỏi văn phòng.

Anh đã biết bây giờ văn đang ở đâu, nếu văn không nghe điện thoại, anh liền quyết định nói chuyện trực tiếp với Văn về chuyện đầu tư.

Quán bar Đại Mộng, nhạc rock tràn ngập hai lỗ tai, như muốn thổi bùng lên không khí nóng bỏng trong này.

Mấy chữ giữa sảnh chính của quán bar được dùng bút lông viết, “Đại mộng sơ tỉnh, mộng một hồi”, chữ màu đỏ như rồng bay phượng múa, muốn có bao nhiêu sự khoa trương thì có bấy nhiêu.

Ở trong quán bar người phụ nữ tô son đỏ người đàn ông mặc tây trang theo ánh đèn noen trong quan mà cùng nhau uống rượu, khi Phó Vân Tiêu vừa mới bước vào, không tự chủ được mà nhíu mày.

Trước kia Phó Vân Tiêu chưa bao giờ đến quán bar này, nhưng mà anh biết.

Giá vé để vào được cửa của quán bar này rất cao, cho nên những người tới quán bar này hầu như đều là những người nổi tiếng và các phú nhị đại.

Đồng thời, bởi vì giá vé vào cửa cao, cho nên chơi ở quán bar cũng tương đối thoải mái, bao gồm cả một số giao dịch bên ngoài không thể giao dịch được, ở chỗ này cũng có thể được phép giao dịch.


Cho nên người khác gọi nơi này là thiên đường đại mộng, thế giới của những giấc mộng
Tóm lại nơi đây chính là một nơi yêu thích say mê.

Phó Vân Tiêu cảm thấy bản thân không thuộc về nơi này, đương nhiên văn cũng không thích hợp tới nơi này.

Phó Vân Tiêu đứng ở cửa nhìn xung quanh một lượt rồi bắt đầu tìm kiếm vị trí của văn.

Đúng ngay lúc này, anh nhìn đến chỗ một góc ở trong quán bar, văn đang cùng ba người đàn ông uống rượu, nhìn hành động và biểu cảm của họ, hình như đang uống rất vui vẻ.

Nhìn thấy văn, Phó Vân Tiêu mặt không cảm xúc đi về hướng Văn đang ngồi.

Càng ngày càng gần, Phó Vân Tiêu lúc này mới thấy rõ mặt của ba người đàn ông đang ngồi uống rượu với Văn, thanh danh của cả ba người này ở thành phố A thanh danh đều không phải tốt đẹp gì, có thể là boss của công ty mà Văn đầu tư.

Thấy Phó Vân Tiêu đi tới, mấy người đàn ông uống rượu cùng Văn sôi nổi đứng lên cùngchào hỏi Phó Vân Tiêu.

“Tổng giám đốc Phó, ngài vẫn khỏe chứ.


“Tổng giám đốc Phó, đã lâu không gặp.


“Tổng giám đốc Phó, hôm nay có thể gặp được anh ở chỗ này, thật là quá vinh hạnh.


Đối mặt với những sự đón tiếp nhiệt tình của những người này, Phó Vân Tiêu chỉ là gật gật đầu, liền xem như chào hỏi qua.

Tiếp theo anh cũng không them nhìn đến ba người đàn ông này, trực tiếp đi tới trước mặt văn.


Trên bàn đều là bình rượu, hiển nhiên đã uống từ khá lâu rồi, văn dựa ở trên sô pha, mắt say lờ đờ mông lung, sắc mặt đã bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.

“Đừng uống nữa, anh tìm em là có chút việc muốn nói.


Phó Vân Tiêu mặt mày không cảm xúc, ngữ khí bình thản nói với Văn một câu.

“Anh là đang quan tâm tới em sao?”
Ánh mắt Văn muốn có bao nhiêu sự ái muội thì có bấy nhiêu sự ái muội, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ về hướng cằm của Phó Vân Tiêu, ngay sau đó muốn để môi đỏ của cô chạm vào anh.

Ngón tay của cô vẫn đang duỗi trong không trung, còn chưa có đụng tới mặt của Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu trực tiếp duỗi tay đẩy tay cô sang một bên.

“Anh tìm em là có chuyện cần bàn.


Phó Vân Tiêu đối với động tác của văn, không có đáp lại, chỉ là ngữ khí cực kì lạnh nhạt, lại lặp lại một lần nữa.

“Ồ?”
Có thể là bởi vì tác dụng của cồn, bàn tay vươn ra bị Phó Vân Tiêu đẩy ra, văn tựa hồ cũng giống như không còn sinh khí.

“Tìm em có việc? Anh cùng em ngồi uống rượu, em sẽ nói chuyện cùng anh.


Ngữ khí của Văn vẫn tuỳ tiện như cũ, ở trên bàn lại rót một ly Whiskey đưa cho Phó Vân Tiêu, tiếp theo lại cầm lấy chén rượu của mình, nhẹ nhàng cùng Phó Vân Tiêu chạm ly.

Phó Vân Tiêu vẫn như cũ mặt không cảm xúc, sau khi nhấn lấy chén rượu lại đem ly rượu để lại trên bàn.

“Sao thế, không muốn uống rượu cùng em sao?”
Văn nhìn thoáng qua chén rượu bị Phó Vân Tiêu đặt xuống, tiếp theo đem ánh mắt lại chuyển qua nhìn mặt Phó Vân Tiêu.

ngày thường hình tượng của Văn vẫn luôn lạnh lùng, mang lại cho người khác cảm giác khó gần.

Nhưng sau khi cô uống rượu vào, lúc này trên mặt cô đã hiện lên có chút sắc hồng, ánh mắt mê ly mà nhìn Phó Vân Tiêu, khẽ mở đôi môi đỏ của mình, giờ phút này văn có sức quyến rũ cực kì lớn.


Người đàn ông khác chắc chắn sẽ rất say mê bộ dạng này của cô.

“Em uống say rồi.


Sắc mặt Phó Vân Tiêu âm trầm, lấy chén rượu trong tay Văn để trên bàn, lúc này mới nhìn văn nói một câu.

Lúc này phó tận trời, đã bắt đầu cau mày.

“Anh tới đây để nói với em về vấn đề đầu tư gần đây.


Căn bản không có ý muốn lảng tránh trước mặt khách hàng ở đây, tiếp theo Phó Vân Tiêu không lưu tình mà nói ra những lời này.

Nhưng mà Văn hình như không nghe được câu nói đằng sau, cô hoàn toàn đặt hết sự chú ý vào câu “Em uống say” kia của Phó Vân Tiêu.

“Em biết anh vẫn luôn quan tâm đến em.


Khóe miệng của Văn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Nếu anh không quan tâm đến em thì, tại sao lại tới nơi này tìm em.


Tiếp theo, văn liền tiến lại gần Phó Vân Tiêu.

Cô lảo đảo té ngã vào trong lồng ngực Phó Vân Tiêu, hình như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mà chỉ mới duỗi duỗi tay, cuối cùng, liền trực tiếp ngã vào trên người Phó Vân Tiêu.

“Em tỉnh lại đi.


Giọng nói của Phó Vân Tiêu đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc