Mộ Vãn Vãn nghe xong lời đề nghị của Thẩm Mạc Bá bèn nở nụ cười: “Cảm ơn anh, Mạc Bá.
Thực ra trong khoảng thời gian sau khi trở về, em phát hiện có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Em rất sợ hãi, nhưng bây giờ…”
“Cảm ơn anh.
Dù sao cũng rất cảm ơn anh, em rất cảm động.”
Thẩm Mạc Bá nhìn Mộ Vãn Vãn và có chút xúc động: “Không cần cảm ơn, chỉ cần em hạnh phúc, anh cũng vui vẻ theo.”
Anh ta xúc động nói và đặt tay lên tay của Mộ Vãn Vãn.
Nhưng với sự tiếp xúc da thịt như vậy, Mộ Vãn Vãn lập tức rút tay lại rồi đứng dậy.
“Mạc Bá, tạm biệt, em có chút việc, em đi chuẩn bị trước đây, chờ tin tức của anh.”
Nói xong câu đó, Mộ Vãn Vãn đứng dậy đi thẳng ra khỏi quán cà phê mà không quay đầu lại, Thẩm Mạc Bá nhìn say mê vào bóng lưng dần đi xa của Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn, em có biết, thời gian anh yêu em cũng không ngắn hơn thời gian em yêu Phó Vân Tiêu.
Anh ta nắm chặt tay, cuối cùng vẫn thu lại tất cả cảm xúc và nhấc điện thoại lên dặn dò người ở bên kia đầu dây: “Tối mai tôi sẽ đến resort Bán Nha để đãi khách, ông nhớ chuẩn bị cẩn thận.”
“Vâng.”
Ông quản gia ở đầu kia điện thoại vội vàng đáp lời.
Sau khi sắp xếp xong bên này, Thẩm Mạc Bá lại cầm điện thoại lên gọi cho một số khác: “Thuốc cậu cho tôi lần trước, lấy thêm hai gói cho tôi.”
“Này… người anh em, anh đã nói không cần thuốc mà?! Với thân thế của anh, muốn đối phó với loại phụ nữ nào mà chẳng được, cần gì dùng đến thuốc, cứ lái xe đi tán là được rồi!”
Giọng nói bên kia điện thoại chế giễu.
Thẩm Mạc Bá vốn đã bực bội trong lòng, giờ nghĩ đến kế hoạch mà mình sẽ thực hiện thì càng bực bội đến phát điên.
Anh ta hét thẳng vào điện thoại: “Cút! Mau đi làm cho tôi, đừng có so sánh vớ vẩn.”
Thẩm Mạc Bá cúp điện thoại ngay sau khi nói xong câu đó, uống hai hớp cà phê mới coi như tỉnh táo.
Lần này, anh ta nhấc điện thoại lên gọi cho Phó Vân Tiêu.
Nhưng khi mở miệng, anh ta thay đổi hoàn toàn sang vẻ mặt khác: “Này, lão nhị, cậu có biết Vãn Vãn đã về không?”
“Biết.”
Giọng của Phó Vân Tiêu ở bên kia điện thoại lạnh nhạt không có gì bất ngờ.
“Đúng lúc tôi sẽ có một mẻ rượu ngon vào ngày mai tại resort Bán Nha, tôi mời các cậu đến chơi, gọi cả lão tam, lão tứ, lão ngũ, với lại… Cậu đưa cô vợ hợp đồng của cậu theo luôn!”
Giọng điệu của Thẩm Mạc Bá vô cùng thoải mái.
Nhưng Phó Vân Tiêu lại im lặng một lúc lâu mà không nói lời nào.
“Ngày mai tôi sẽ ra nước ngoài và ở lại một thời gian rất dài mới về được, vậy nên… ngày mai cậu nhất định phải tới đấy.”
Dưới tình huống bình thường, nếu có liên quan tới các dự án khác, Phó Vân Tiêu có thể không nhất thiết tham dự nhưng còn kiểu anh em lâu ngày không gặp, Phó Vân Tiêu khá coi trọng tình cảm anh em nên vẫn sẽ có mặt.
“Được.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
…
Sau khi Bạch Tô từ chức, cô thực sự cảm thấy lòng mình trống rỗng vô cùng vào ngày đầu tiên không đi làm.
Cô đặc biệt đi dạo cửa hàng và muốn mua một món quà nhỏ cho Phó Vân Tiêu trước khi nói chuyện ly hôn.
Nhưng mà Bạch Tô suy nghĩ một hồi, quà ly hôn nên tặng món gì… Vậy chắc phải vừa có ý nghĩa vừa phù hợp với vai trò của hai người bọn cô.
Chỉ là sau khi cô và Phó Vân Tiêu sống chung, cả hai chủ yếu tương tác với nhau ở trên giường.
Những việc làm chung liên quan đến nhau chỉ là mặc quần áo và cởi quần áo, vậy tặng món quà nhỏ nào mới xem như phù hợp với hai người bọn cô đây!
Đúng rồi! Đồ lót!
Bạch Tô hò reo một lúc rồi quyết định tặng cho Phó Vân Tiêu bảy bộ đồ lót, hy vọng rằng anh có thể nghĩ về cô khi mặc và cởi đồ lót trong khoảng thời gian ngắn cô rời đi!
Khi Bạch Tô bước vào cửa hàng đồ lót và nói chuyện với nhân viên để chọn kiểu dáng của món đồ lót có kích thước lớn nhất, Phó Vân Tiêu gọi đến.
Anh nói với cô ngày mai sẽ đưa cô đi gặp các anh em của mình.
“Hả? Gặp anh em của anh làm gì?”
Bạch Tô nhìn món quà đồ lót đã chọn trong tay, cô không biết có nên đặt nó xuống hay không.
“Họ muốn gặp em một lần.”
Phó Vân Tiêu trả lời rất đơn giản.
Ngay khi Bạch Tô muốn hỏi lại tại sao những người anh em này của anh muốn gặp mình, cô đã nghe thấy một thư kí khác ở bên phía Phó Vân Tiêu thông báo với anh đi họp, Bạch Tô đành thu lại những gì mình muốn nói.
Rồi cúp máy ngay.
Tốt lắm! Cô không thể nói với Phó Vân Tiêu về chuyện ly hôn vào ngày hôm nay.
Hôm nay không thể ly hôn, ngày mai còn phải đi gặp anh em với Phó Vân Tiêu.
Và ngày mai không thể nói ly hôn.
Khi Bạch Tô hậm hực định đưa đồ lót trong tay mình cho nhân viên, một hình bóng quen thuộc đột nhiên bước vào.
Bạch Tô ngây người, chính cô cũng không biết mình bị gì, mà gần như là theo bản năng cầm lấy mấy món đồ lót đó trốn vào phòng thử đồ.
Sau khi cô thấy rõ Mộ Vãn Vãn và một người bạn bên cạnh cô ta, cô càng không biết vì sao mình tạm thời không có ý định đi ra.
Mộ Vãn Vãn và bạn cô ta cũng đến mua đồ lót.
Khi Mộ Vãn Vãn bước vào và nhân viên đi tới chào hỏi, cô đã nghe bạn của Mộ Vãn Vãn nói với giọng the thé đầy khoa trương: “Lấy đồ lót cực kỳ gợi cảm của các cô ra đây!”
“Lấy khoảng năm bộ.”
“Thu Thu, đừng làm vậy.”
Mộ Vãn Vãn giả vờ xấu hổ đáp lại bạn mình một câu, trong giọng nói của cô gái được gọi là Thu Thu có chút đắc ý: “Vậy phải làm sao.”
“Cậu đừng xấu hổ, giữ lại sự xấu hổ của cậu khi lên giường với Phó Vân Tiêu đi.”
“Tớ nói cho cậu nghe, một người đàn ông rất để ý đến dáng vẻ mặc đồ lót gợi cảm của phụ nữ.
Đồ lót khác nhau có chức năng khác nhau, nên sức quyến rũ đối với đàn ông cũng khác nhau.”
Bạch Tô ở trong phòng thử đồ nghe lời bàn tán của hai người kia mà cảm thấy không thể tin được, da gà da vịt nổi hết lên.
Cô muốn xem thử, cuối cùng Mộ Vãn Vãn sẽ chọn món đồ lót nào.
Nhưng từ góc nhìn này, cô chỉ có thể thấy nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của hai người phụ nữ, kiểu dáng của đồ lót bị che lại hoàn toàn.
Cô chỉ có thể đợi ở đây.
Bạch Tô nghe thấy Mộ Vãn Vãn cầm đồ lót đi vào phòng thử đồ bên cạnh.
Trong chốc lát, người phụ nữ được gọi là Thu Thu cũng vào theo.
Sau khi thấy Mộ Vãn Vãn mặc đồ lót vào, cô ta lập tức khen ngợi: “Với bộ này! Tớ bảo đảm người đàn ông nào cũng muốn nhào về phía cậu! Chưa kể, tớ là phụ nữ mà cũng có ham muốn đây này!”
Mộ Vãn Vãn nghe xong bèn hờn dỗi đáp một câu.
“Vậy lấy bộ này đi.”
“Được thôi, mấy món tớ đề nghị cũng lấy luôn, phong cách khác nhau, cảm giác quyến rũ cũng khác!”
“Ừm.”
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.
Bạch Tô nghe Mộ Vãn Vãn và Thu Thu tính tiền rời đi, cô lập tức cầm mấy món đồ lót nam đi ra theo.
Cô vốn định để lại đồ lót và rời đi nhưng khi bước tới cửa thì chợt nhớ đến gì đó, cô bèn quay lại nói với nhân viên: “Cô nhìn kích cỡ người tôi và lấy mấy món đồ lót mà cô gái vừa nãy mua cho tôi.”.