BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn, cầm khăn giấy giúp cô ta lau nước mắt, sau đó mới giả vờ nghiêm túc nói: “Nếu như em còn tiếp tục khóc nữa, vậy sẽ mất anh thật đấy, dù sao anh cũng là người chỉ nhìn mặt để nói chuyện.”
Phó Vân Tiêu cố ý trêu đùa để Mộ Vãn Vãn vui vẻ.
Mộ Vãn Vãn cũng không nhịn được mà phì cười, mau chóng lau nước mắt, thở dài một hơi, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, em sai rồi.”
Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ của Mộ Vãn Vãn: “Em đã làm gì rồi?”
“Anh phải hứa trước là sẽ tha thứ cho em.”
Phó Vân Tiêu cuối cùng cũng vẫn không đành lòng, nói thẳng: “Em phạm lỗi gì, anh sẽ thay em nhận.”
“Vết thương trên mặt em là do thư ký Bạch đánh.”
Mộ Vãn Vãn tiếp tục cắn môi, dáng vẻ vô cùng khó khăn nói ra.
“Bạch Tô?”
Phó Vân Tiêu có chút suy tư: “Tại sao Bạch Tô lại đánh em?”
Bạch Tô trong ấn tượng của anh tuyệt đối không tùy tiện đánh người khác.

Lúc Phó Vân Tiêu hỏi câu này, Mộ Vãn Vãn cũng cảm thấy buồn bực nhưng cô ta vẫn thở dài một hơi, nhận sai trước.
“Là do em sai đầu tiên, em đánh cô Bạch trước.

Bởi vì...!em cứ tưởng là...cô ấy muốn quyến rũ anh.

Kết quả...”
Mộ Vãn Vãn còn ấp úng câu sau, dường như cô ta không có cách nào để nói ra.
“Kết quả...Em phát hiện cô ấy là vợ anh?”

Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Mộ Vãn Vãn một hồi lâu.

Từ vẻ mặt khổ sở của cô ta, không khó để anh có thể đoán ra chuyện gì mà khó nói đến vậy.
“Anh có trách em đánh cô ấy không?”
Vừa dứt lời, Mộ Vãn Vãn càng khóc lớn hơn.
Phó Vân Tiêu đưa tay kéo Mộ Vãn Vãn vào lòng, lại giúp cô ta lau nước mắt lần nữa: “Em đánh cô ấy, cô ấy cũng đánh em rồi.

Hơn nữa, mặt cũng sưng như thế, được rồi, đừng khóc nữa...”
“Tại sao anh lại cưới cô Bạch vậy?”
Mộ Vãn Vãn ngẩng đầu, hai cặp mắt long lanh nước, thút thít hỏi: “Mấy năm nay, anh có rung động trước cô Bạch đó không?”
“Cô Bạch xinh đẹp như vậy, tính cách cũng tốt, xem ra năng lực cũng rất giỏi...”
Mộ Vãn Vãn liên tiếp hỏi mấy câu liền.
Ngược lại làm cho Phó Vân Tiêu không biết phải trả lời câu nào trước, anh cau mày thật chặt nhìn Mộ Vãn Vãn.
Bỗng nhiên Mộ Vãn Vãn ôm lấy Phó Vân Tiêu, đặt đôi môi mình lên môi của Phó Vân Tiêu, cố gắng hôn anh nhiệt tình để lấy lòng.
Phó Vân Tiêu không hề đáp trả lại, anh chỉ hưởng thụ cái hôn lấy lòng và dâng hiến của Mộ Vãn Vãn.

Từ đầu đến cuối cô ta không có cách nào vào trong miệng anh, cuối cùng tức giận bỏ ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Vãn Vãn tức giận đỏ bừng, giậm chân.
Lúc này Phó Vân Tiêu mới nghiêm túc nhìn cô ta, cười nói một câu: “Em không cần quá lo lắng.

Anh và Bạch Tô cũng đã định trước là sẽ ly hôn.”
Lúc này Mộ Vãn Vãn mới cười lên, lại nhón chân đưa mình lên hôn lần nữa.
Nhưng đúng lúc cô ta đang định nhón chân lên, đột nhiên điện thoại của Phó Vân Tiêu reo lên.
Là Phó Vân Tỉ gọi tới.
Phó Vân Tiêu cầm điện thoại lên trực tiếp nghe.
Lập tức, giọng nói thoải mái nhưng tràn đầy tò mò của Phó Vân Tỉ truyền đến.
“Này, anh hai, có phải là anh có con gái riêng ở bên ngoài không vậy? Nếu như có thì mau chóng dẫn về nhà đi.”
Phó Vân Tiêu cau mày: “Nếu như em không có chuyện gì quan trọng, vậy thì tự cúp điện thoại đi.”
“Này, này...”
Phó Vân Tỉ bên kia đầu dây lo lắng, vội vàng nói: “Cái này còn không phải là chuyện quan trọng sao? Liên quan đến chuyện hương khói của nhà họ Phó! Hôm nay lúc em đến bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy chị dâu và một cô bé ở cùng nhau.

Nhìn vô cùng thân thiết, chắc là con gái anh đấy, không sai đâu!”
“Trời ơi, con gái đã lớn thế rồi...!thật là...”
Phó Vân Tỉ còn chưa nói dứt lời, Phó Vân Tiêu đã mau chóng cúp điện thoại.
Bởi vì khoảng cách rất gần, Phó Vân Tỉ nói những câu gì, Mộ Vãn Vãn đều có thể nghe thấy hết.

Mặc dù không phải Bạch Tô gọi đến nhưng cũng là chuyện liên quan đến Bạch Tô.
“Vân Tiêu...”
Mộ Vãn Vãn thử thăm dò gọi tên của Phó Vân Tiêu.
Nhưng Mộ Vân Tiêu đã bắt đầu đi lấy áo khoác của mình, nói: “Ngoan, đừng khóc nữa, ăn chút gì đi, anh có chút chuyện cần phải đi xử lý.”
“Ừm.”
Mộ Vãn Vãn biết mình không thể ngăn cản Phó Vân Tiêu, vì vậy nên đồng ý ngay.
Chỉ là lúc Phó Vân Tiêu ra khỏi cửa, cô ta bỗng chạy đến ôm Phó Vân Tiêu từ phía sau.
Đầu tựa vào lưng anh, nhẹ nhàng hỏi Phó Vân Tiêu: “Anh vì em nên mới ly hôn với cô ấy sao?”
“Là lúc kết hôn đã có kế hoạch.”
Phó Vân Tiêu trả lời.
Mộ Vãn Vãn cắn môi, lại nói: “Vân Tiêu, cảm ơn anh đã yêu em mấy năm qua.”
Cô ta nói xong liền buông Phó Vân Tiêu ra để cho anh đi.
Phó Vân Tiêu chỉ “ừm” một tiếng.
Cho mãi đến khi Phó Vân Tiêu lên xe, mới nhớ ra thái độ vừa rồi của anh với Mộ Vãn Vãn, rõ ràng lúc đó Mộ Vãn Vãn hỏi anh có phải ly hôn vì cô ta hay không, sao anh lại không nói là phải chứ?”
Năm đó ông Phó không thích Mộ Vãn Vãn vì cô ta là người mẫu thoát y mới debut, vẫn luôn mong muốn Phó Vân Tiêu tìm một người phụ nữ thông minh có trình độ học vấn tốt.
Vì muốn Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn ở nước ngoài cắt đứt sạch sẽ quan hệ, không tiếc chuyện lấy cổ phần ra để dụ dỗ.
Chỉ cần anh kết hôn, sẽ lấy được 51% cổ phần công ty.
Lúc đó, Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu đang bước vào giai đoạn khó khăn.

Mộ Vãn Vãn thì quyết định phát triển sự nghiệp, từ bỏ tình cảm với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cũng đúng lúc tìm thấy một người xung phong đảm nhận công việc và kết hôn với anh.
Thật ra nghiêm túc mà nói, khoảng thời gian Phó Vân Tiêu với Bạch Tô ở bên nhau, Mộ Vãn Vãn chưa từng xuất hiện.
Cho đến khi Mộ Vãn Vãn quay trở về được một thời gian, mới có thể nói là trực tiếp xen vào cuộc sống của Phó Vân Tiêu.
...
Bạch Tô ở trong bệnh viện dỗ dành Bạch Tiểu Bạch một lúc lâu, Bạch Tiểu Bạch mới có thể bình thường lại nhưng khi ngủ cô bé vẫn bám chặt lấy tay Bạch Tô, dường như không muốn để cô rời đi.

Nhìn thấy bên ngoài trời đã tối, Bạch Tô mới do dự gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.
Đầu bên kia, Phó Vân Tiêu rất nhanh đã nhận điện thoại.

Làm cho Bạch Tô cảm thấy có chút không quen nhưng cô vẫn trực tiếp nói: “Chồng ơi, tối hôm nay em phải giúp Vương Tiểu Đồng trông đứa nhỏ, cô ấy đã đi họp rồi, có lẽ em không về nhà được.”
Cô nói thật tất cả mọi chuyện, chỉ nói dối thân phận mình.
“Ừm.”
Phó Vân Tiêu trầm giọng, trực tiếp đồng ý.
“Cảm ơn chồng, moazzz.”
Giọng nói của Bạch Tô lập tức trở nên vui vẻ.

Lúc chuẩn bị ngắt điện thoại, kết quả lại đột nhiên nghĩ ra....!giọng nói tối qua của cô và anh có phải là đang gây sự chú ý không.

Cô mau chóng nói: “Chồng ơi, đoạn nói chuyện hôm qua lúc em giúp anh tắm bị Phó Vân Tỉ ghi âm lại, vô cùng mờ ám, bây giờ vẫn còn đang xôn xao trên mạng.”
“Để anh xử lý.”
“Được rồi, yêu chồng, vậy em cúp điện thoại đây.”
Bạch Tô nói xong, đang định cúp máy.
Kết quả ngay lúc này, Phó Vân tiêu đột nhiên hỏi cô một câu: “Mặt của em còn đau không? Mộ Vãn Vãn ra tay có nặng lắm không?”
“Hả?”
Bạch Tô được một phen hoảng hốt..


Bình luận

Truyện đang đọc