Bạch Tô chưa kịp phản ứng, vẫn chớp đôi mắt to, nghi ngờ hỏi một câu.
“anh đặc biệt bay về để cùng em đón sinh nhật, em thuận tiện bay đến cùng anh làm giải thuật, bây giờ chúng ta hòa nhau.
”
Phó Vân Tiêu cố ý nói vấn đề này rất hiệu quả và lợi ích, khóe môi lại vẫn mang theo mỉm cười cưng chiều.
“Hừ.
”
Bạch Tô trừng Phó Vân Tiêu một cái, tức giận khẽ hừ một tiếng.
“Cái này cũng không đủ, anh còn đã chuẩn bị cho em quà sinh nhật nữa.
”
Bạch Tô thuận theo lời của Phó Vân Tiêu, tiếp tục nói.
“ừ! ! Vậy cái này anh muốn bù đáp cho em thế nào?”
Phó Vân Tiêu bỗng nhiên thích thú khi bị Bạch Tô tính toán chi li, vốn chính là một câu nói đùa, không nghĩ tới Bạch Tô sẽ tiếp lời.
“để em nghĩ chút! ! ”
Nói rồi, Bạch Tô lại còn thật nghiêm túc suy tư,
“ừ! ! anh đón sinh nhật đã mua cho anh cái hộp đạo cụ, chuẩn bị cho anh video, dựa theo lãi suất 1: 10000, nếu muốn đền bù, thì đền bù một chuyến du lịch thế giới phiên bản xa xỉ cho hai người đi.
”
Bạch Tô vừa suy nghĩ vừa sư tử há miệng lớn.
“được, chờ em khỏi bệnh rồi, muốn đi đâu toàn bộ đều theo em.
”
Phó Vân Tiêu ngay cả do dự đều không có, nhẹ nhàng xoa mái tóc của Bạch Tô tóc hứa hẹn.
Bạch Tô Mạn chậm rãi ngẩng đầu, dịu dàng nhìn Phó Vân Tiêu, tiếp lấy lại vùi đầu vào lòng của Phó Vân Tiêu.
Giờ khắc này cô đột nhiên cảm giác được hạnh phúc mà mình trước nay chưa từng có.
Khi Hai người đang hiền dịu, điện thoại của Phó Vân Tiêu bỗng nhiên vang lên.
Phó Vân Tiêu nhìn thoáng qua số gọi đến, hơi dừng lại, vẫn là nhận điện thoại.
Điện thoại là thư ký Văn gọi đến, ý đại khái là công ty của Văn dã xảy ra tình huống ngoài ý muốn, mà Văn hiện tại lại ở bệnh viện, sợ ảnh hưởng tới sự phục hồi của Văn, cho nên mới gọi diện thoại cho Phó Vân Tiêu, hỏi Phó Vân Tiêu cần phải làm gì.
Phó Vân Tiêu đơn giản đã tìm hiểu một chút tình huống, lên tiếng nói “biết rồi” sau liền chuẩn bị cúp điện thoại.
“đợi một chút, còn có một việc! ! ”
Thư ký ấp a ấp úng, do dự một chút.
“ừ.
”
Phó Vân Tiêu ra hiệu cô ấy nói tiếp.
“Cái kia, Tổng giám đốc Văn không nói chuyện này cho anh, anh có thể đừng nói với tổng giám đốc Văn là tôi nói được không! ! ”
Thư ký có chút khó xử nói.
“ừ.
”
Không có bất kỳ biểu cảm nào, Phó Vân Tiêu bình tĩnh nói một tiếng sau đó liền cúp điện thoại.
Dù sao xảy ra tai nạn xe của Văn cũng có liên quan đến Phó Vân Tiêu, vì trách nhiệm, Phó Vân Tiêu cảm thấy mình cần phải trở về giúp Văn giải quyết việc trên công ty.
“sao vậy?”
Thấy Phó Vân Tiêu cúp điện thoại, lông mày của Bạch Tô cau lại, nghi hoặc hỏi một tiếng.
“Không có việc gì, cần phải trở về Thành phố A xử lý một chút chuyện công việc, anh rất nhanh liền quay lại.
”
Bởi vì Bạch Tô vừa mới làm xong phẫu thuật, sợ Bạch Tô lo lắng, Phó Vân Tiêu bình tĩnh nói, không có nói với Bạch Tô chuyện cụ thể.
Nhìn biểu cảm nhẹ nhõm của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô cũng không có suy nghĩ nhiều, nhẹ gật đầu.
Một bên khác, sau khi thư ký cúp điện thoại lại cầm điện thoại di động lên gọi cho Văn.
“đã nói rõ với Phó Vân Tiêu những gì mà tôi giao cho cô?”
Điện thoại kết nối, Văn bình thản hỏi một câu.
“Nói rồi, tổng giám đốc Phó nói mai sẽ trở về.
”
Thư ký thành thành thật thật báo cáo với Văn.
“câu nói tôi không bảo cô nói với Phó Vân Tiêu này cô cũng đã nói đi?”
Văn lại xác nhận trọng điểm một lần với thư ký.
“Nói rồi.
”
Thư ký nhẹ gật đầu.
“cô làm rất tốt.
”
Cách điện thoại, cũng có thể cảm giác được giờ phút này tâm tình của Văn có chút vui vẻ, sau khi tán dương thư ký một câu, Văn liền cúp điện thoại.
Vào tối đó, sau khi Bạch Tô ngủ thiếp đi Phó Vân Tiêu rón rén rời đi phòng bệnh.
Từ bệnh viện ra, anh thậm chí đều chưa có trở về khách sạn, trực tiếp đi sân bay mua vé máy bay một chiều gần nhất về Thành phố A.
Lúc Phó Vân Tiêu vội đến công ty của Văn, trong công ty sớm đã loạn thành một mớ.
Bởi vì những người quản lý cấp trung của công ty Văn có những sai sót nghiêm trọng, dẫn đến rất nhiều việc thật ra đều là đặt ở trên người của Văn, lúc này bởi vì Văn ở bệnh viện, không có cách nào xử lý công việc, trực tiếp dẫ đến sự hoạt đông của công ty sắp bị tê liệt.
Văn kiện trên bàn đã chất lại mấy ngày rồi, chồng chất đã có cao hơ mấy người, dù cho dựa theo năng lực xử lý công việc tài giỏi của Phó Vân Tiêu, xử lý xong toàn bộ những Văn kiện này cũng cần chí ít hai ngày.
Rất hiển nhiên, Phó Vân Tiêu cũng không thể tiếp nhận thời gian lâu như vậy.
Phó Vân Tiêu ngồi ở Phòng làm việc của Văn, ánh mắt thâm trầm, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, như đang suy nghĩ đối sách.
“cô cùng nhân sự của công ty cùng qua đây, đến Phòng làm việc một chuyến.
”
gọi một cú điện thoại Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, thư ký mang theo công ty nhân sự khiếu môn mà tiến.
“bây giờ công ty cần thông báo tuyển dụng một vài cấp trung, cô đi sắp xếp một chút thông báo tuyển dụng.
”
Phó Vân Tiêu nhanh chóng ra lệnh cho nhân sự.
“được.
”
Thư ký gật gật đầu, vội vàng ghi xuống.
Mặt khác, trong quá trình này của thông báo tuyển dụng sẽ xảy ra sai sót nhân lực, tôi sẽ điều một bộ phận cấp trung từ công ty của chúng tôi tới xử lý công việc, cô phụ trách liên lạc một chút.
”
đại não của Phó Vân Tiêu quay nhanh, chuẩn xác bố trí công việc.
Bởi vì Phó Vân Tiêu có một chi nhánh công ty cùng nghiệp vụ công ty ở Thành phố A của Văn trên cơ bản là trùng hợp, cho nên Phó Vân Tiêu tạm thời điều cấp trung của công ty tới có thể nhanh chóng làm việc, không cần đào tạo trước.
Sau khi Sắp xếp xong công việc này, Phó Vân Tiêu hất tay ra hiệu nhân sự đi chấp hành, ngay sau đó lại đặt ánh mắt lên người thư ký.
“tiến hành phân loại các loại văn kiện cần phải phê duyệt hiện nay hiện, chia thành bốn loại: Khẩn cấp lại quan trọng, khẩn cấp không quan trọng, quan trọng không khẩn cấp, không quan trọng không khẩn cấp, sau đó đưa cho tôi văn kiện khẩn cấp lại quan trọng.
”
Phó Vân Tiêu sau khi phân phó, liền để thư ký ôm Văn kiện đi phân loại.
Sau khi thực hiện hai công việc này, vấn đề công ty của Văn cuối cùng tạm thời được hòa giải.
Tới gần trưa, Phó Vân Tiêu cúi đầu nhìn thời gian, vội vàng lại lái xe đi đến bệnh viện, mặc dù hai biện pháp này của hiện nay đã hóa giải mâu thuẫn hiện nay của công ty Văn, nhưng muốn giải quyết triệt để, nhất định phải là Văn ra mặt tự mình thúc đẩy cải cách.
Bệnh Viện hàng đầu của Thành phố A, Văn đang nằm trên giường bệnh, Phó Vân Tiêu bỗng nhiên đẩy cửa vào.
“anh tại sao đã trởi về rồi?”
Mặc dù tất cả cái này đều là sự sắp xếp của Văn, nhưng đối với sự xuất hiện của Phó Vân Tiêu, Văn vẫn là giả bộ ra một vẻ mặt ngạc nhiên.
“Trở về làm chút chuyện, thuận tiện giúp em giải quyết vấn đề của công ty.
”
Phó Vân Tiêu từ ngoài cửa tiến vào, trực tiếp chuyển đem ghế ngồi ở trước mặt Văn, tùy tiện giải thích nói, tựa hồ cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này.
“Ai.
”
Nghe Phó Vân Tiêu nói như vậy, Văn bất đắc dĩ thở dài.
“Vẫn là em quá yếu, không có cách nào xử lý công việc của công ty, cho nên mới sẽ làm phiền tới anh lại chạy một chuyến.
”
Nói đến đây, Văn lộ ra biểu cảm tự trách.
“Bây giờ không phải là đang thảo luận trách nhiệm, là đang thảo luận phương pháp, sự đứt gãy lực lượng giữa công ty của các em thực sự quá nghiêm trọng.
”
Phó Vân Tiêu trực tiếp chỉ ra cho Văn tệ nạn của công ty các cô, nhưng khi anh nói những lời này, thì hoàn toàn không có ý đang quan tâm Văn, hoàn toàn là thái độ giải quyết việc chung.
“đúng vậy.
”
Văn nghiêm túc nhẹ gật đầu.
“Nhưng đây cũng không phải là một vấn đề trong thời gian ngắn có thể giải quyết, dù sao khi chúng em tới Thành phố A còn thiếu.
”
Văn tiếp tục nói ra nỗi khổ tâm riêng của mình.
.