BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Ánh mắt Phó Vân Tiêu hơi trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào cái tên Bạch Tô trên màn hình di động, do dự một hồi.

Bây giờ Phó Vân Tiêu đã đi tới cửa hội trường tổ chức hôn lễ thế nhưng các phóng viên đã ở hết bên trong nên không ai phát hiện ra hắn cả.

Dường như hắn không do dự một giây phút nào mà cất điện thoại đi sau đó quay trở lại xe.

Có lẽ Bạch Tô đã tới nhà Từ Sắt, bây giờ hắn cũng sẽ tới đó!
Thế nhưng hắn vừa mới lên xe thì nhận được điện thoại của Từ Sắt gọi tới, giọng nói có chút sốt ruột mà áy náy nói: “Bạch Tiểu Bạch mất tích thật rồi! Bây giờ em đang trên đường về nhà, lúc nãy em nói dối thế nhưng không ngờ tới Bạch Tiểu Bạch lại mất tích thật.


Từ Sắt hoảng hốt nói.

Phó Vân Tiêu chỉ yên lặng nắm chặt điện thoại, nói với Từ Sắt một câu: “Anh đã biết tời giấy xét nghiệm kia là giả rồi.


Đầu dây bên kia im lặng.

Qua một hồi lâu mới truyền tới giọng nói của Từ Sắt: “Mặc dù giấy xét nghiệm là giả thế nhưng Bạch Tiểu Bạch thích anh là thật, mà Bạch Tô cũng xứng đáng có được anh.

Anh tự chọn đi.


Từ Sắt nói xong liền cúp điện thoại.

Một bên là lợi ích của gia tộc.

Mà trước kia Phó Vân Tiêu không hề quan tâm tới hình tượng của mình trước công chúng, hắn đều thấy không sao cả.

Thế nhưng bây giờ đang là khoảng thời gian nhạy cảm, sau khi Mộ Vãn Vãn làm ầm lên thì hắn đã để tâm đến hai chữ “hình tượng” hơn một chút.


Bở vì đây là thời điểm then chốt, hắn cần dựa vào hình tượng để níu lấy những doinh nghiệp đang bên bờ vực của Phó Thị!
Thế nhưng bây giờ… Bạch Tiểu Bạch lại mất tích rồi.

Phó Vân Tiêu ngồi trên xe, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía trước nhưng chưa lái xe đi.

Đúng lúc này Phó Vân Tiêu đột nhiên phát hiện ngay phía trước xe mình xuất hiện một dáng người bé nhỏ mặc váy công chúa mày hồng nhạt đang ngó nghiêng tứ phía.

Sau đó ngẩng đầu lên nhìn mấy chữ bên trên rồi lại nhìn tấm ảnh cưới của hắn và Mộ Vãn Vãn.

Cuối cùng cất bước chân muốn bước vào bên trong.

Là Bạch Tiểu Bạch!
Sao Bạch Tiểu Bạch lại xuất hiện ở đây?
Phó Vân Tiêu vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, kết quả không thấy bóng dáng người lớn nào đi cùng cả.

Nên là Bạch Tiểu Bạch đã tự chạy tới đây sao?
Bạch Tiểu Bạch tròn mắt nhìn, sau khi đã xác định đây chính là hội trường tổ chức hôn lễ của ba Phó Vân Tiêu thì con bé thầm hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí sau đó toan bước vào trong.

Kết quả, con bé vừa mới bước vào một bước thì đã thấy mình bay lên không trung.

Bạch Tiểu Bạch sững sờ, con bé lại bước thêm bước nữa.

Á? Lạ thật, sao vẫn ở trên không thế này?
“Cô bé! Cháu muốn làm gì?”
Đột nhiên có một giọng nói nghiêm khắc của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu Bạch Tiểu Bạch, con bé ngẩng đầu sau đó mới phát hiện người đàn ông mặc quẩn áo bảo vệ đã xách mình lên.

“Chú, cháu muốn tìm papa.


Bạch Tiểu Bạch tròn mắt, con bé nghiêm túc trả lời.

“Ở đây không có papa của cháu đâu! Đi đi, đi đi, đi tìm mẹ đi!”
Nói xong bảo vệ liền xách cổ con bé ra ngoài.

Thế nhưng Bạch Tiểu Bạch lại chỉ vào tấm ảnh cưới nói: “Papa, đó là papa của cháu…”
Bảo vệ nhìn theo hướng mà Bạch Tiểu Bạch chỉ, thấy người mà con bé chỉ vào chính là Phó Vân Tiêu thì anh ta lại càng muốn xách cổ con bé ra ngoài hơn.

“Đừng có quậy phá nữa, mau đi đi.

Đó không phải là papa của cháu đâu, chú cũng muốn có một người papa giống như vậy đấy nhưng đáng tiếc là không có! Đầu tiên thì cháu hãy bảo mẹ cháu cố gắng trở thành người như cô Mộ đi đã.


Nói xong bảo vệ toan tóm con bé ra ngoài.

Đôi chân nhỏ bé của Bạch Tiểu Bạch không ngừng giãy giụa trên không trung, con bé lớn tiếng hét lên: “Chú, chú để cháu vào tỏng đi, cháu muốn tìm papa.


“Cháu muốn tìm papa!”
Phó Vân Tiêu lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, khi thấy Bạch Tiểu Bạch bất lực giãy giụa như thế thì cuối cùng hắn vẫn mở cửa xuống xe.

Hắn lẳng lặng đi tới.

Líc này bảo vệ đã mang Bạch Tiểu Bạch ra ngoài, khi đặt con bé xuống dưới đất anh ta còn dạy dỗ: “Về sau đừng có đến những nơi như thế này quậy phá nữa, ở đây không có papa của cháu đâu! Mau đi đi, đi tìm ba ruột của cháu ấy.



“Bỏ con bé ra.


Bảo vệ vừa mới nói xong thì bỗng một giọng nói lạnh như băng vang lên.

Anh ta vội vàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phó Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.

Anh ta ngẩn người.

Bạch Tiểu Bạch nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì nét mặt con bé rạng rỡ hẳn lên.

Con bé tiến lên ôm lấy chân của Phó Vân Tiêu sau đó làm nũng nói: “Papa, papa đừng kết hôn với dì khác, con muốn mama lấy papa.


Bảo vệ nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh.

Từ mấy câu này hoàn toàn có thể nghe ra câu chuyện của nhà giàu sang quyền thế, xem ra… cô bé này đúng là con riêng của tổng giám đốc Phó rồi?
Ầy… đại bát quái!
Phó Vân Tiêu nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Bạch Tiểu Bạch thì cúi người xuống bế con bé lên.

Hắn chỉ đáp lại “ừm” một tiếng.

Sau đó nhanh chóng quay trở lại xe.

Suốt đường đi, con bé vẫn tròn mắt nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu, vừa nhìn vừa giải thích: “Papa, con nghe thấy chú Từ Sắt nói papa sắp kết hôn, vì thế… papa đừng lấy dì khác, con không muốn để dì khác là mama của con.


Nghe xong mấy lời nói đó, Phó Vân Tiêu không biết mình nên cười hay nên làm như thế nào nữa.

Hắn đã biết tờ xét nghiệm mà hắn nhìn thấy là giả.

Thực ra nếu như không biết tờ xét nghiệm đó thì hắn cũng có cảm giác Bạch Tiểu Bạch không phải là con của hắn.

Chỉ số IQ của Bạch Tiểu Bạch có vẻ không bằng với bạn bè đồng trang lứa nói gì tới chuyện là con của Phó Vân Tiêu chứ.

Mặc dù IQ của Bạch Tô không hẳn là quá cao thế nhưng chắc chắn cô vẫn thông minh hơn người bình thường một chút.

Nếu như di truyền từ Bạch Tô thì đương nhiên sẽ là một đứa trẻ có IQ tầm trung.


Nếu như Bạch Tiểu Bạch thật sự là con của hắn và Bạch Tô vậy thì Bạch Tiểu Bạch sẽ được di truyền IQ vượt trội từ Phó Vân Tiêu, IQ tầm trung của Bạch Tô thì chắc chắn sẽ không có tư chất bình thường như thế này, thậm chí có cảm giác bộ não của con bé còn không đủ dùng nữa.

“Ngoan.


Đối diện với lời thỉnh cầu của Bạch Tiểu Bạch, Phó Vân Tiêu chỉ có thể nói ra chữ đó.

Hắn không biết dỗ dành trẻ con, cũng không biết nên dỗ dành như thế nào.

Chỉ có thể nói một chữ “ngoan”.

Hắn cầm điện thoại lên gọi cho Từ Sắt: “Không cần tìm nữa, con bé tự xuất hiện ở trước cửa hôn lễ của anh,”
“Vậy anh mau đưa con bé tới đây đi, Bạch Tô lo lắng đến phát khóc rồi.


Đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở hổn hển của Từ Sắt giống như đã phải đi tìm rất lâu rồi.

Sau khi nghe Từ Sắt nói xong, Phó Vân Tiêu chưa kịp suy nghĩ gì liền đồng ý.

Tận đến lúc Phó Vân Tiêu quay xe rời khỏi hội trường tổ chức hôn lễ hắn mới nhận ra, cho dù Bạch Tiểu Bạch không phải là con của hắn thì hắn cũng không muốn kết hôn.

Bạch Tô lo lắng muốn báo cảnh sát thế nhưng sau khi Từ Sắt nói Bạch Tiểu Bạch đi tìm Phó Vân Tiêu thì cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau đã thấy xe của Phó Vân Tiêu chậm rãi tiến vào trong sân, chính mắt cô đã nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch đang ngồi ở trên xe.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc