Phó Vân Tiêu vội vã chạy tới.
Chiếc xe kia vốn định quay đầu xe, nhưng đúng lúc này, nó bỗng nhiên bỏ chạy.
Phó Vân Tiêu nhanh chóng tiến lên đỡ Bạch Tô đứng dậy, giúp Bạch Tô kiểm tra thân thể.
“Có đau ở đâu không? Tôi sẽ dẫn em đi bệnh viện ngay bây giờ.”
Bạch Tô không nhịn được nở nụ cười: “Tôi không sao.
Hầy, gần đây tôi thật sự xui xẻo quá, có phải anh với tôi không hợp bát tự không?”
Lúc này mà Bạch Tô còn có tâm trạng nói đùa với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cầm di động gọi điện thoại, nói: “Xem camera trước cửa công ty, điều tra chiếc xe đụng trúng Bạch Tô trong camera.”
“Vâng.” Thư ký lập tức đáp lời.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu: “Tôi không sao, sau này tôi sẽ bớt xuất hiện bên cạnh anh.” Bạch Tô nở nụ cười: “Miễn cho gặp nguy hiểm.”
Phó Vân Tiêu nhìn cô: “Em xuất hiện bên cạnh tôi mới không gặp nguy hiểm, bởi vì tôi sẽ bảo vệ em.”
Nói đến đây, Bạch Tô không nhịn được bật cười, chủ động đặt tay mình lên tay Phó Vân Tiêu, cùng anh đi vào công ty.
Phó Vân Tiêu cúi đầu nhìn cô, rõ ràng lúc này tâm trạng cô không tệ lắm, cho nên Phó Vân Tiêu hỏi: “Đã giải quyết xong rồi hả?
Bạch Tô cười gật đầu: “Vâng, xong rồi.”
“Em giải quyết bằng cách nào?” Nghe giọng nói thoải mái của Bạch Tô, giọng Phó Vân Tiêu cũng trở nên nhẹ nhõm.
Bạch Tô đáp: “không nói cho anh.
Dù sao cũng đã giải quyết xong, chia tay trong hòa bình.”
Mặc dù cô nói là chia tay trong hòa bình, nhưng trong lòng Phó Vân Tiêu, sao Bạch Tô có thể chia tay trong hòa bình.
Chắc chắn là không thể hòa bình.
Nhưng không quan trọng, lúc này Bạch Tô đang vui vẻ thì cứ để cho cô vui vẻ…
Phó Vân Tiêu nắm tay Bạch Tô nói: “Tôi còn công việc phải làm, một lát nữa sẽ tan tầm, chờ chúng ta làm việc xong thì tôi sẽ thu xếp một bữa tối lãng mạn thuộc về hai ta.” Cuối cùng, Phó Vân Tiêu cố ý ghé vào bên tai Bạch Tô nói.
Rõ ràng ăn bữa tối là chuyện rất chính đáng, nhưng Phó Vân Tiêu nói bằng giọng mập mờ như vậy cứ như là đi làm chuyện mờ ám gì đó.
Song Bạch Tô vẫn phối hợp đáp lời: “Vâng.” Sau đó vào công ty của Phó Vân Tiêu.
Lúc Phó Vân Tiêu họp, Bạch Tô ngồi trong văn phòng của anh đọc sách.
Lúc Phó Vân Tiêu về văn phòng xử lý văn kiện, Bạch Tô vẫn ngồi trên sofa trong văn phòng đọc sách.
Phó Vân Tiêu rất bận rộn, Bạch Tô lại như đắm chìm trong thế giới của mình.
Cô đọc hết một cuốn sách trong lúc Phó Vân Tiêu bận rộn.
Chờ đến khi Phó Vân Tiêu trở về văn phòng, anh xem đồng hồ trên cổ tay, nói với cô: “Một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào?”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, đến lúc này mà còn có tin tốt với tin xấu à… Thế thì là chuyện gì?
“Tin tốt là anh làm việc xong rồi hả? Tin xấu là gì?” Bạch Tô không chờ Phó Vân Tiêu nói mà nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi.
Phó Vân Tiêu không nhịn được bật cười: “Tin tốt coi như em đoán đúng, nếu em thông minh như thế thì đừng hỏi tin xấu nữa, đoán luôn đi.”
“Lát nữa anh còn bận họp, cho nên chúng ta không thể liên hoan?” Bạch Tô ngẫm nghĩ rồi nói.
Cô không dùng từ “bữa tối hai người lãng mạn” gì gì đó.
Phó Vân Tiêu mỉm cười nắm tay Bạch Tô, nghiêm túc nói: “Không phải, tin xấu chính là… con gái tôi, cũng chính là con gái em đã về nhà, cho nên chúng ta không thể ăn cơm hai người.
Tôi đã báo với Erica, gia đình chúng ta sẽ cùng ăn cơm.”
“Khoan đã!” Bạch Tô hơi ngẩn người.
Mặc dù cô đã chấp nhận mình là Bạch Tô khi chưa tìm lại ký ức, nhưng hôm nay Phó Vân Tiêu nhắc đến Erica, cô mới nhận thấy mình chưa từng hỏi Lâm Lập Erica là con của ai.
Cô không biết Erica là con của Lâm Lập hay Phó Vân Tiêu.
“Sao vậy?” Thấy Bạch Tô chần chờ, Phó Vân Tiêu dừng động tác, hỏi cô.
“Erica… Tôi tạm thời còn chưa xác định nó là con của anh, hay là…”
“Con của chúng ta.” Phó Vân Tiêu tiếp tục mặc áo khoác, khẳng định.
“Sao anh chắc chắn vậy? Hay là ngày mai đi làm xét nghiệm ADN đi.” Bạch Tô suy nghĩ một chút rồi nói với Phó Vân Tiêu.
Sau đó cô chần chờ một chút rồi nói tiếp: “Mặc dù tôi còn chưa nói cho Erica biết quan hệ của chúng ta, đôi khi trẻ con rất vô tư, nhưng trong chuyện nào đó lại rất nhạy cảm, tôi không dám chắc mình nên nói với Erica như thế nào.
Hay là… Chờ tôi tìm thời cơ nói cho Erica biết quan hệ của chúng ta, sau đó chúng ta lại ăn cơm với nhau?”
Lần này, con gái của Phó Vân Tiêu trở về quá đột nhiên, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý gặp con gái của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu mỉm cười nhìn Bạch Tô, cảm thấy cô ngốc nghếch đến đáng yêu, bèn kéo cô vào lòng, hỏi: “Em cần gì phải lo lắng nhiều như thế? Tôi đã xét nghiệm rồi, Erica đúng là con của tôi.
Hơn nữa Erica rất thân thiết với tôi, khi em còn chưa tiếp thụ tôi, thằng bé đã chấp nhận chuyện tôi là cha nó, hơn nữa còn rất vui vẻ.”
“Còn nữa, không phải là con gái tôi, mà là con gái chúng ta… Em đừng khẩn trương khi gặp nó, bởi vì… Em cũng gặp con gái chúng ta rồi đấy.”
Nghe vậy, Bạch Tô càng khó hiểu: “Tôi đã gặp rồi ư?” Cô khó tin nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu lấy điện thoại, tìm ảnh của Tiểu Bạch giơ lên trước mặt Bạch Tô cho cô xem.
Bạch Tô sửng sốt, đúng là cô biết cô bé này, một cô bé từng gọi mình là mẹ, hơn nữa mình cũng cảm thấy hợp ý.
“Cho nên… Tôi là mẹ của cô bé ư?” Bạch Tô sửng sốt một chút, lại xác nhận với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cười gật đầu, ôm Bạch Tô vào lòng nói: “Đúng thế.
Tôi biết em còn chưa thể tiếp thụ, nhưng tôi lại rất kích động.”.