BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô cố gắng cầm cự để mình không chìm vào giấc ngủ, cô đã không ăn uống gì cả ngày nay rồi, lúc này bụng cô đói đến mức kêu ọc ọc, vào thời khoảnh khắc này, cô chỉ hy vọng Phó Vân Tiêu sẽ xuất hiện cứu cô ra.

Tuy nhiên suy cho cùng đây cũng chỉ là mong muốn viển vông, đến cả cô cũng không biết mình bị kẹt ở đâu.

Hơn trăm người lùng sục cả đêm, lật tung cả ngôi làng lên cũng không tìm thấy bóng dáng Bạch Tô.

“Tìm đi! Không tìm thấy thì lại tìm thêm một lần nữa! Đưa người về đây cho tôi!”
Long Diễn dường như sắp phát điên.

Phó Vân Tiêu cũng đi tìm với họ cả một đêm, đến khi trời dần ló rạng, anh khẽ nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ về mọi việc.

Thật ra anh lo lắng hơn bất cứ ai ở đây, nhưng càng là lúc không có manh mối, lo lắng ngược lại chỉ càng ảnh hưởng đến suy nghĩ, càng khó tìm được Bạch Tô hơn.

Vì thế anh cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân, để khôi phục lại suy nghĩ.

“Bảo người của anh dừng tay đi, Bạch Tô không phải bị người dân làng bắt cóc đâu.


Phó Vân Tiêu tìm đến chỗ Long Diễn, sau khi suy nghĩ thì nói ra phán đoán của mình.

“Không phải là họ thì là ai được nữa? Nơi đây rộng lớn như thế.


Long Diễn cau mày, hỏi ngược lại Phó Vân Tiêu, lúc này tay anh ta vẫn giữ chặt nắm đấm!
“Vì thế, Bạch Tô mới không ở đây, mà là ở nơi khác trên núi.


Phó Vân Tiêu nhanh chóng suy nghĩ, “Tôi có kế hoạch này, dân làng trên núi đa số đều là thợ săn, rất quen thuộc với địa hình xung quanh, cho mỗi người ở đây 1000 tệ một ngày, để họ đi tìm khắp xung quanh, nhất định sẽ có manh mối.



Anh bình tĩnh nói kế hoạch của mình cho Long Diễn nghe.

Long Diễn suy nghĩ một hồi, cảm thấy có lý, vội vàng làm theo, sắp xếp cho đàn em của mình hợp sức cùng dân làng tìm Bạch Tô.

Quả nhiên, có tiền là dân làng ra sức tìm kiếm hơn hẳn.

Ngày đầu tiên, dân làng đã lùng sục khắp nơi ở hai ngọn núi gần đó.

Do có tiền nên buổi chiều hôm đó, dân làng từ hơn chục thôn cùng nhau đi tìm Bạch Tô.

Họ thật sự đã lật tung ngọn núi xung quanh.

Mỗi tối, dân làng tìm Bạch Tô đều sẽ báo lại mình đã tìm ở ngọn núi nào, có thu hoạch gì không, nếu như phát hiện được manh mối thì người dân sẽ còn được thưởng thêm 5000 tệ.

Hai ngày tiếp theo, các manh mối liên tiếp xuất hiện.

Có người phát hiện ra dấu chân, có người còn gặp vài người lạ vào hôm xảy ra chuyện.

Thế nhưng dù có phát hiện ra manh mối, họ vẫn chưa thể tìm thấy Bạch Tô.

Ngày thứ 3, các ngọn núi xung quanh họ đã tìm cả rồi.

Phó Vân Tiêu nhíu mày, bởi vì mỗi phút trôi qua, tính mạng của Bạch Tô càng rơi vào nguy hiểm.

“Nếu đã lên núi tìm rồi thì bây giờ vào rừng tìm, kiểm tra kỹ từng tấc đất cho tôi!”
Phó Vân Tiêu không thể ngồi yên được nữa.

Đến ngày thứ 3, Bạch Tô không thể chịu được nữa, không có đồ ăn nước uống, ban ngày phải phơi nắng, ban đêm phải đề phòng thú dữ, do mất nước nghiêm trọng nên cô cũng từ từ nhắm hai mắt lại.

“Có manh mối rồi! Tôi tìm thấy rồi!”
Phó Vân Tiêu đang đi tìm xung quanh thì bỗng nhiên có người chạy tới.

“Người ở đâu!”
Phó Vân Tiêu không thể bình tĩnh được nữa, hai mắt đỏ ngầu, giọng khàn đến mức đáng sợ, đưa mắt nhìn người vừa báo cáo, vội vàng hỏi một câu.

“Trong hố bị những người thợ săn bỏ hoang, phát hiện ra một cô gái, hình như đó là người chúng ta đang tìm.


Người này vừa nói vừa dẫn đường.

Phó Vân Tiêu vội vàng kéo theo người đó chỉ đường, nhanh chóng chạy đến chỗ đó.

Bạch Tô đang nằm bên mép hố săn thú, môi trắng bệch, mặt không chút máu, thậm chí không có ý thức, cuộn tròn cơ thể lại, nằm bất động.

Đôi mắt Phó Vân Tiêu đỏ lên, gầm lên một tiếng như thú dữ, anh không để ý xem hố có nguy hiểm hay không, lập tức nhảy vào hố sâu 3m đó.

Phó Vân Tiêu ôm Bạch Tô vào lòng, nhẹ nhàng gọi tên cô.

Nhưng Bạch Tô đã hôn mê, không thể trả lời được anh.

Anh đưa tay nhẹ nhàng sờ lên trán Bạch Tô, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.

Trán của cô nóng ran, tình hình hiện giờ rất nguy cấp.


Biết được tin đã tìm thấy Bạch Tô, Long Diễn cũng vội vàng chạy đến, nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang ôm cô ấy, nhanh chóng ra lệnh cho đàn em thả dây thừng xuống.

Phó Vân Tiêu buộc dây quanh bụng, hai tay ôm chặt Bạch Tô đưa cô lên trên.

Dường như không hề dừng lại, anh ôm cô chạy như bay ra phía xe ô tô.

Anh để cô ngồi trên ghế phụ, kể cả là đang ở đường núi anh cũng đạp ga hết sức.

Phó Vân Tiêu vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho thư ký.

“Liên hệ với bệnh viện gần đây nhất cho tôi, sắp xếp toàn bộ bác sĩ giỏi nhất đến.

Ngay lập tức!”
Từ trước đến nay, thư kí chưa từng thấy Phó Vân Tiêu giận dữ, ngắt điện thoại, thư kí vội vàng gọi điện cho bệnh viện gần nhất.

Vẫn chưa đủ, thư ký lại tìm những bác sĩ cấp cứu giỏi nhất ở thành phố A, lái xe đưa họ đến bệnh viện chỗ Bạch Tô.

Dòng dã 3 ngày 3 đêm, mặc dù không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cô vẫn chưa tỉnh dậy.

Sau đó, Phó Vân Tiêu chuyển Bạch Tô đến bệnh viện tư nhân tốt nhất tại thành phố A, sắp xếp người chăm sóc cho cô, một khi có tin tức gì phải báo cho anh ngay lập tức.

Trong phòng làm việc Tư bản Vân Thượng, Phó Vân Tiêu mặt lạnh lùng đi đi lại lại
“Báo cáo, tổ A không có thông tin gì.


“Báo cáo, nhóm mạng điều tra nhật kí điện thoại của Bạch tiểu thư cũng không phát hiện được gì.


……
Các cuộc điện thoại liên tiếp gọi đến văn phòng của Phó Vân Tiêu.

Anh nắm chặt hai tay, giận dữ đấm xuống bàn làm việc.

“Điều tra camera gần nhất, ghi lại tất cả biển số xe của những chiếc xe đã đi vào làng, kiểm tra từng chiếc một cho tôi.


Phó Vân Tiêu lạnh lùng ra lệnh.

Ba ngày nay, anh dường như phát điên.


Bởi vì Bạch Tô đang nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền, tốn bao nhiêu tâm sức, anh cũng nhất định phải tìm ra kẻ đã bắt cóc Bạch Tô.

“Thông báo thưởng 10.

000 tệ đến tất cả các phương tiện truyền thông, phát sóng liên tục 24 giờ liền cho tôi.


“Nội dung, ai cung cấp được manh mối về kẻ bắt cóc Bạch Tô thưởng 10000 tệ, có manh mối quan trọng 10000 tệ.


Phó Vân Tiêu gọi điện thoại ra lệnh.

Do xóm núi đó quá hẻo lánh, đường ra vào núi không có camera, vì thế anh chỉ có thể dùng cách truyền thống nhất để kêu gọi mọi người cùng tìm kiếm manh mối.

Mỗi ngày có đốt bao nhiêu tiền cũng không sao.

Từ trước đến nay, trong mắt mọi người Phó Vân Tiêu là một người vô cảm, dù chuyện lớn đến mức nào thì anh cũng rất vô tình, bình thản đến mức đáng sợ, chưa từng ai thấy anh tức giận, chứ đừng nói đến một lần nổi điên.

Vừa mới cúp máy, anh bực bội kéo cà vạt, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.


Anh kìm nén sự bực bội vào trong, nói với người ngoài cửa.

Ngay sau đó, cánh cửa văn phòng mở ra, Thời Hoan mặc chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần ống rộng bước vào, không giống như trước đây, cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, tóc uốn xoăn nhẹ, phong cách ăn mặc như này…cực kì giống với Bạch Tô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc