ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

- Hắn là Khương Phàm?

Thiếu niên mặc áo trắng đưa mắt nhìn bóng lưng Khương Phàm biến mất trong đám người.

Áo bào trắng như tuyết, không nhuốm bụi trần, nổi bật lên dáng người nho nhã cao gầy xinh đẹp của hắn.

Nói hắn là anh tuấn, càng giống như mỹ lệ, còn có phong thái ưu nhã đến đủ để đẹp như tranh.

- Hẳn là hắn, không đến nửa ngày, vậy mà hắn lại có thể khôi phục đi ra.

Một vị nam tử trung niên khí tức điêu luyện đứng bên cạnh thiếu niên, có chút hăng hái đánh giá Khương Phàm.

Sí Thiên giới vì để bảo vệ hắn, lại không tiếc đắc tội Vạn Đạo Thần Giáo.

- Khương Phàm... Khương Phàm...

Thiếu niên áo trắng mặc niệm lấy tên Khương Phàm, hồi tưởng đến hình ảnh vừa mới xuất hiện trong sơn hà.

Bọn hắn đến từ hoàng đạo Tây Nam, Thái Cổ Thần Miếu!

Sở dĩ bí mật tới đây là điều tra nguyên nhân thật sự mà hoàng đạo Tây Bắc - Vạn Đạo Thần Giáo cao điệu truy nã Khương Phàm, lại có cố ý nhúng tay sự kiện Đại Hoang Tây Nam hay không.

Nguyên nhân thứ hai, chính là quan sát Sí Thiên giới!

Bởi vì từ khi Lão yêu nữ trọng chưởng Sí Thiên giới đến nay, thái độ của Sí Thiên giới với bên ngoài đã bắt đầu dần dần cường ngạnh.

Mấy năm trước không tiếc đắc tội thánh địa Trung Ương, cưỡng ép thu nhận Tác Ngọc Đường là một lần nghiêm trọng nhất.

Thậm chí Thần miếu còn hoài nghi, đó là Lão yêu nữ cố ý mượn sự kiện thánh địa, thị uy với Thái Cổ Thần Miếu.


Lần này Vạn Đạo Thần Giáo tự mình giáng lâm, lại bị giao trách nhiệm chờ đợi hai tháng, vẫn còn là dưới tình huống Khương Phàm cướp công chúa Huyền Nguyệt hoàng tộc đi, bọn hắn hoài nghi Lão yêu bà lại đang gây sự.

Quả nhiên, cuối cùng Sí Thiên giới vẫn đuổi Vạn Đạo Thần Giáo, từng cái hoàng tộc đều bị đánh ra.

Nhưng, thiếu niên tuyệt đối không nghĩ tới chính là, vậy mà lại có thể gặp được Đồng loại ở nơi này.

Sáu năm trước, thời điểm hắn ở trên tòa tế đàn cổ của thần miếu cảm ngộ Thiên Đạo, ngoài ý muốn đưa tới truyền thừa thần bí.

Có thể mượn dẫn uy lực nhật nguyệt tinh thần, diễn dịch đạo pháp vô thượng.

Có thể hiện ra uy lực tai nạn tinh thần tiêu tan, nhật nguyệt cộng minh.

Hắn không có lộ ra với bên ngoài, cũng không có kinh động bất cứ kẻ nào, mà làm bộ cái gì cũng đều không có phát sinh, bí mật tìm đọc tư liệu.

Cuối cùng, trong góc thư các bí ẩn hắn phát hiện một quyển cổ thư, bên trong ghi chép lực lượng cấm kỵ lưu truyền từ xưa —— Chư Thiên Lục Táng, Vĩnh Hằng Lục Đạo!

Hắn hủy cổ thư, ẩn giấu bí mật.

Bởi vì nguồn năng lượng này quá cường đại, phần liên lụy cấm kỵ này càng đặc thù, hắn chỉ tin tưởng chính mình.

Sáu năm, hắn bí mật tu luyện nhật nguyệt tinh thần, cũng tấp nập ra ngoài, thử cảm ngộ uy lực Lục Táng khác tồn tại.

Bởi vì dựa theo tư liệu lịch sử ghi chép, Chư Thiên Lục Táng cùng Vĩnh Hằng Lục Đạo cũng có thể thôn phệ lẫn nhau.

Chỉ là qua sáu năm, vẫn không thu hoạch được gì.

Không nghĩ tới, hắn lại có thể gặp ở nơi này.

- Hắn hẳn là Sơn Hà Đại Táng, khống chế chính là Đại Địa Mẫu Khí của toàn bộ thế giới Cửu Châu Thập Tam Hải.

Thiếu niên áo trắng tự lẩm bẩm, trong đôi mắt lấp lóe ý lạnh.

Nếu đã gặp nhau, chính là số mệnh chỉ dẫn.

Sơn Hà Đại Táng, ta chắc chắn phải có được.

Hung Linh hầu phủ. Hơn ba trăm sợi xiềng xích huyết viêm lơ lửng giữa không trung, phía trên treo bọn người Tô Huyên.

Lít nha lít nhít, vừa tráng quan lại càng kinh sợ hơn.

Bọn hắn kêu thảm thiết, đau đớn giãy dụa.

Bên trong huyết viêm có huyết khí đặc biệt, có thể duy trì sinh mệnh cho bọn hắn, cũng đang đốt cháy huyết nhục hài cốt cùng linh hồn, thậm chí là ý thức của bọn hắn.

Bọn hắn thật sự là sống không bằng chết!

Từng tiếng kêu thảm giống như quỷ liên tiếp vang lên, huyết viêm ngập trời làm nổi bật, giống như là một góc Địa Ngục, nhìn thấy mà giật mình.

Rất nhiều người gom lại gần hầu phủ vây xem, nghị luận ầm ĩ.


Bọn hắn đã không nhớ rõ lần phát uy trước của Hung Linh Hầu là thời điểm nào, nhưng hung danh Sát Lục Huyết Viêm từ đầu đến cuối vẫn luôn lưu truyền ở Bá Vương Chiến Quốc, tựa như là ác thú ẩn núp bên trong Chiến quốc, uy hiếp lấy tất cả tân khách ra vào Chiến quốc.

- Thương thế ổn định, nhưng còn cần nghỉ ngơi.

Sau khi vào đêm, Triệu Huyễn Diệp ra khỏi phòng, tuyên bố tin tức với tất cả mọi người.

Tất cả mọi người thở phào, nhao nhao hành lễ với Triệu Huyễn Diệp, cảm tạ.

Triệu Huyễn Diệp nhìn Khương Phàm:

- Miệng vết thương của hắn có chút đặc biệt, là ngươi làm?

Khương Phàm giải thích nói:

- Lúc ấy ta phát giác được Tô Huyên có chút vấn đề, lập tức muốn giết nàng, kết quả lại bị định trụ. Chờ nàng xông lại đập đầu ta thời điểm, võ pháp ta thả ra vừa vặn quét về Triệu Thế Hùng. Đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn, ta rất xin lỗi.

Bọn người Triệu Thế Võ nhíu mày nhìn Khương Phàm, thật hung ác.

Phát giác vấn đề liền muốn giết người?

Chẳng may Tô Huyên không hành động như thế, nếu ngươi là giết nàng, đuối lý chính là Sí Thiên giới.

Khương Phàm chú ý tới ánh mắt của bọn hắn, xấu hổ cười nói:

- Đây là kinh nghiệm!

Triệu Huyễn Diệp lại hỏi:

- Ngươi dùng cái gì làm thương?

- Một loại vũ khí rất đặc biệt.

- Ta nghe nói là từ bên trong mắt mù kia của ngươi đi ra? Mắt ngươi, thật sự là mù?

- Con mắt ta là bị thương, năng lượng được thả ra là mặt nạ.


- Ta có thể tin ngươi??

- Đương nhiên có thể, chúng ta sau này đều là người một nhà.

- Nhưng trước đó ngươi nói với ta, thuật luyện Trường Sinh Đan ngươi để ở trong Đại Hoang, cũng không có mang ở trên người. Kết quả, ngươi chuyển tay đưa cho Tác Ngọc Đường rồi?

Khương Phàm ngượng ngùng cười cười:

- Lúc ấy chưa quen, ta sợ các ngươi giết chết ta.

Triệu Huyễn Diệp thản nhiên nói:

- Ngươi cũng có lúc sợ?

Khương Phàm nói:

- Làm người làm việc, trên tư thái không thể sợ, tâm tính ngàn vạn muốn yên ổn hơn.

Triệu Huyễn Diệp gật gật đầu, không còn lên tiếng, chỉ là nhìn Khương Phàm.

Hả??

Khương Phàm kỳ quái cùng hắn nhìn nhau một cái.

Triệu Huyễn Diệp nói:

- Nhất định phải để ta nói rõ?

- A a a, nhìn cái đầu óc ta này, quên mất.


Bình luận

Truyện đang đọc