ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Tất cả đệ tử thánh địa, những người thí luyện, thậm chí là Thái Long đều bị một màn bất ngờ này làm trở tay không kịp.

Rất nhiều người không rõ tình huống đều không kịp phản ứng.

- Ha ha, đi ra! Tự mình đi ra đi! Bọn hắn chính là bạn của Đường Diễm, đều tập trung vào cho ta!
Thác Bạt Hoằng lớn tiếng quát lên ra lệnh các đệ tử Hồn Thiên cùng những người thí luyện mà bọn hắn triệu tập phân tán ở xung quanh.

- Thật đúng là năm tên.

u Dương Yên nhìn khắp bốn phía, lưu ý đến nữ hài và Xà Yêu, có năm người đang ở bên ngoài phóng tới chỗ nàng.

Cái này gọi là tự chui đầu vào lưới!
- Đường Diễm, đoán xem ta sẽ tra tấn bạn của ngươi như thế nào, đoán xem bọn hắn sẽ trải qua những đau đớn gì.

Nhưng, ngươi lại có thể làm thế nào? Ha ha, ở bên ngoài thành thật đợi cho ta.

Sau khi Thiên Khải bí cảnh một lần nữa mở ra, chúng ta muốn nhìn thấy ngươi quỳ gối ở phía trước tế đàn.

Ha ha...!Ha ha...!
Úy Thiên Lang cất tiếng cười to, rốt cuộc cũng nói ra những lời độc ác này.

Vậy mà lại dám đi đến trước mặt hắn rồi bắt hắn, đơn giản là không có đem Úy Thiên Lang hắn để vào mắt.


Khoảng cách Thiên Khải bí cảnh mở lại còn ba tháng, hắn muốn để Đường Diễm ở bên ngoài lo lắng dày vò ba tháng.

Nhưng vào lúc này, một đệ tử Hồn Thiên thánh địa đột nhiên hướng về phía u Dương Yên kêu lên đầy sợ hãi.

- Coi chừng! u Dương Yên, coi chừng phía sau ngươi!
Giờ này khắc này, có thể là mọi người đều đang nhìn cột sáng ở giữa không trung, hoặc có thể là đang lo lắng nhìn bạn bè của Đường Diễm đang tháo chạy, hay hoặc là đang kinh ngạc sự điên cuồng của đám người Úy Thiên Lang, ai cũng không chú ý tới có một thân ảnh mạnh mẽ màu vàng đang nhanh chóng lướt qua đám người, chạy về phía Long Hổ Đài.

- Chuyện gì...!
u Dương Yên vừa muốn quay người, bóng người vàng óng trong nháy mắt lao tới.

Tiểu Kim hầu với gương mặt dữ tợn vung lên côn sắt nặng nề quét qua phía trước.

Côn sắt nặng nề cuồn cuộn yêu khí trong nháy mắt bạo kích, nhấc lên tiếng gào thét chói tai như ngàn vạn yêu hầu đang thét lên.

Bành!!
Côn sắt rắn chắc đánh vào trên bụng u Dương Yên.

Góc độ quá xảo trá, nghiêng lên phía trên phát lực.

Toàn thân u Dương Yên run rẩy, há mồm phun ra cả nước bọt, thân thể bỗng nhiên cong lên bay ngược khỏi mặt đất, bay tới cột sáng.

- Aaa… !!
Khương Phàm gào thét, liều mạng giãy dụa với sự trói buộc của cột sáng, bổ nhào về phía dưới, mặc dù biên độ không lớn nhưng lại thành công bắt lấy u Dương Yên đang bay tới.

u Dương Yên cơ hồ đã bị nện đứt, phía sau thắt lưng đều nát, nội tạng sai chỗ, nàng đau đến mức đầu óc trống rỗng.

- u Dương Yên!
Đám người Úy Thiên Lang quá sợ hãi, khó có thể tin được mà nhìn một màn đột nhiên xuất hiện này.

- Đó là cái gì?
Rất nhiều người đồng loạt nhìn về nơi đó, là một con tiểu Kim hầu sao?
- Hồn Thiên thánh địa! Dám can đảm làm tổn thương huynh đệ ta một phân một hào, ta sẽ xé sống u Dương Yên.

Khương Phàm tức giận gào thét quanh quẩn Thương Giác sơn, nhét u Dương Yên đang hôn mê vào thanh đồng tiểu tháp.

- Không cần lo lắng nơi này!
- Ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không để Hồn Thiên thánh địa tổn thương bọn hắn.

Na Yêu nhìn về phía không trung hô to, lo lắng, tức giận lại càng hối hận.


Nếu như không phải nàng đề nghị Khương Phàm phải tin tưởng thánh địa, cũng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế này.

Bành!
Tiểu Kim hầu đột ngột nhảy lên lao tới chỗ Úy Thiên Lang.

- Ngăn nó lại!
- Tiểu súc sinh, ngươi cũng xứng khiêu chiến thánh địa?
Ba vị thí luyện giả bị mời chào lập tức xông lại chặn đường nó.

Nhưng...!
Rống!
Kim hầu cuồng dã gào thét, thân hình nó nhỏ nhắn xinh xắn nhưng giọng lại cuồn cuộn như lôi đình, chấn động đến mức ba người đều sôi trào khí huyết, võ pháp vừa muốn thả ra đều mất đi hỗn loạn, kêu thảm tháo chạy.

Kim hầu nhanh chóng phóng tới, một chân đạp ở trên đầu một người trong đó.

Răng rắc một tiếng, đầu người kia vỡ vụn, tiểu Kim hầu lại phóng lên hơn ba mươi mét, lao thẳng đến Úy Thiên Lang.

Nó vốn định chờ sau khi luận võ tại Long Hổ Đài sẽ ký Huyết khế ước, không nghĩ tới lại bị mấy tên khốn kiếp này đảo loạn hết.

Đường Diễm đi, rất có thể mãi mãi cũng không trở về nữa.

Nó thật vất vả mới quyết định, vậy mà...!
Rống!
Tiểu Kim hầu điên cuồng đuổi giết Úy Thiên Lang.

Sáu con Hắc Hầu cao mười mét mà tức giận đến điên cuồng, dậm chân phóng tới, thẳng đến các đệ tử Hồn Thiên thánh địa.

- Còn nữa sao?

Các phương kinh động, những yêu hầu này đã xảy ra chuyện gì, giống như là bị điên vậy.

- Uyển Nhi...!Giết một tên bớt được một tên! Hôm nay giết một tên, ngày mai chúng ta sẽ bớt đi một kẻ uy hiếp.

Dạ An Nhiên đột nhiên quát lên, dung nhan xinh đẹp vừa giá lạnh lại tức giận, nàng cưỡi Đao Hoàng phóng lên tận trời, lao thẳng đến Thác Bạt Hoằng nơi xa.

Thời khắc kịch biến này để nàng vừa ngoài ý muốn lại càng lo lắng, nhưng không có rối tung lên, mà dứt khoát đối diện tất cả.

Tê...!
Đao Hoàng vỗ cánh bay lên không, tốc độ nhanh đến cực hạn, từng luồng từng luồng hồng quang từ vĩ đao cho đến đầu lưỡi, hỏa diễm mãnh liệt được phun ra ngoài, va chạm mặt đất, nuốt hết mấy tên thí luyện giả.

Dạ An Nhiên tung bay áo xanh, tóc dài bay lên, hai tay huy động, không còn cần bia cổ đã nhanh chóng ngưng tụ thành hai mảnh Binh tự phù.

Năng lượng thiên địa oanh minh, các tia sáng gào thét lao tới, hai binh phù văn tỏa ra ánh sáng khắp nơi, hóa thành hai hư ảnh chiến tướng cường hãn hét lên giận dữ với trời cao.

- Không cần phải để ý đến chúng ta! Chúng ta có thể sống sót ở Thiên Khải bí cảnh! Bảo vệ mình tốt!
Tiêu Phượng Ngô gầm thét, hài cốt toàn thân loạn hưởng, hai tay hai chân đều biến thành móng vuốt màu bạc, phóng tới qua hai trăm mét, ngang nhiên đụng phải núi đá trăm mét phía trước.

Từng tiếng ầm ầm bạo tạc!
Cương khí cuồn cuộn, núi đá cứng rắn bị đụng nát.

Mấy chục tấn, mấy trăm tấn tảng đá bay loạn..


Bình luận

Truyện đang đọc