ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

310: Con Tin Đổi Thành


Cánh tay phải của Sở Uyên và Lục Tử Ngâm đều bị chặt đứt, bọn hắn đau đến mức căng cứng toàn thân nhưng lại không dám manh động.

Ngực bọn hắn vẫn còn đang cắm liêm đao đây.

- Khương Hồng Võ!!
Tần Chính Thanh lên cơn giận dữ, hỗn đản này đơn giản là không có để nhân vật quyền thế của hoàng thất là hắn đây vào mắt.

- Tên hổn đản ngươi, ta phải lột da của ngươi ra.

Các cường giả Kỳ Thiên điện suýt chút nữa liền muốn tiến lên, Sở Uyên và Lục Tử Ngâm là hai đại tân sinh ưu tú nhất của bọn hắn, cũng là hi vọng của đan điện Vu Điện, Kỳ Thiên điện.

- Lại chém!!
Khương Hồng Võ thản nhiên một câu.

- Dừng tay!!
Đám người ở hội trường tức giận gầm thét.

Nhưng...!
Phốc phốc!!
Cánh tay phải Đinh Linh Lung cũng bị chặt đứt, máu tươi như phun ra như bão táp.

- Aaa…!!
Đinh Linh Lung đau đớn hét lên, càng khó có thể hơn tin, tại sao lại là ta?
Bên cạnh không phải còn có hai nam tử khác sao?
Khương Hồng Võ lần nữa nhấc tay, hai thanh liêm đao lại gác ở trên bờ vai Khương Phàm và Hình Luyện.

- Bàn bạc!! Chúng ta cùng ngươi bàn bạc!!
Hai vị trưởng lão hoàng thất khác nhịn không được.

Hỗn đản này ra tay quá độc ác.

Sau khi cứu được còn có thể nghĩ biện pháp tiếp hắn, nhưng nếu bị chém mất đầu, chẳng may thành nhân côn, mặt mũi bọn người Sử Uyên cũng mất hết.


Nếu như không cứu chữa triệt để, còn có thể để lại tai hoạ ngầm, ảnh hưởng đến tu luyện cả đời.

Những kẻ này đều là thánh văn cả.

Một đời hoàng triều, ngoại trừ Lục hoàng tử hoàng thất và Thường Lăng của Đan quốc nhì những kẻ khác đều ở đó cả!
- Cho ta ăn đan dược trước, nhanh đi.

Sở Uyên vừa vội vừa giận, chặt đi để chấn nhiếp tình cảnh một chút thì được, chẳng lẽ còn muốn phế hắn thật sao?
- Nhanh, đan dược, nhanh đi.

Lục Tử Ngâm cũng gấp thúc giục, nếu quả thật thừa một cánh tay, tương lai còn luyện đan thế nào.

Bọn người Khương Hồng Võ lại thờ ơ, lạnh lùng nhìn các tộc lão hoàng thất.

- Ra điều kiện!
Tần Chính Thanh ngăn chặn tức giận trong lòng, không còn nói nhảm với Khương Hồng Võ.

- Ta muốn gặp Tam hoàng tử.

Khương Hồng Võ thản nhiên nói.

- Ngươi không nói sớm? Đến lúc này đã mấy ngày rồi?
Đám người Quan Hoa Vinh suýt chút nữa thì chửi ầm lên.

- Ta muốn gặp Tam hoàng tử.

Khương Hồng Võ nhìn thẳng bọn hắn.

- Tam hoàng tử không đến, ta không nói.

- Ngươi rốt cuộc là muốn bàn bạc, hay là muốn bản thân Tam hoàng tử?
Tần Chính Thanh rất rõ ràng vị Tam hoàng tử đang tiêu dao tự trong thành Sở Hoàng kia rốt cuộc là cái quái gì.

- Ta muốn gặp Tam hoàng tử.

Các ngươi có thể tiếp tục kéo dài thời gian, ta đợi được.

Thái độ Khương Hồng Võ vừa lạnh lẽo lại cứng rắn, không cho bọn hắn cơ hội phản bác chút nào.

- Bây giờ chúng ta liền đi mời, ngươi cho bọn họ đan dược chữa thương trước.

Các tộc lão Hoàng thất tức vừa giận lại uất ức, ai bảo trong tay Khương Hồng Võ đang nắm giữ con tin.

Khương Hồng Võ ra hiệu các Huyết Ngục mớm thuốc.

- Thái Thúc Hoành, đi mời Tam hoàng tử! Trong vòng ba ngày, nhất định phải đến!
Tần Chính Thanh trực tiếp thét lên ra lệnh viện trưởng hoàng thất võ viện.

Thái Thúc Hoành không dám ở nơi này có lời ngang ngược nào với tộc lão hoàng thất, sau khi cam đoan liền nhanh chóng rời khỏi.

- Khương Hồng Võ, nếu như ngươi thật muốn đàm phán liền nên đưa ra thành ý đàm phán.

Ngươi nghĩ ra được cái gì, ngươi có nhu cầu gì thì nói ra trước.

Nhiều người như vậy ở đây, chúng ta nhất định sẽ để cho ngươi hài lòng.

Tần Chính Thanh hận thấu xương tên Tam hoàng tử kia.

Nếu như không phải khoe khoang, nhất định phải bố cục Thương Châu, cũng sẽ không có nhiều vấn đề ở phía sau như vậy.

Chuyện hôm nay bất kể như thế nào đều mang ý nghĩa bọn hắn cúi đầu trước Khương Hồng Võ.

Ảnh hưởng quá lớn.

- Không nóng vội, chờ Tam hoàng tử đến đây thì từ từ bàn bạc.

Khương Hồng Võ vác lấy Cuồng Đao, mặc cho bọn hắn khuyên như thế nào cũng đều không tiếp tục nói chuyện.

- Đáng chết! Ta đã cảnh cáo Đại hoàng tử, không nên tùy tiện về Tây Cương, bây giờ ngược lại thì tốt rồi, mặt mũi hoàng thất đều đã mất hết.

Một vị tộc lão hoàng thất tức giận nói.

- Ta đã sớm đề nghị, sớm giải quyết Khương Hồng Võ.

Vô Hồi thánh địa hoàn toàn có thể xử lý sau, đám gia hỏa cổ hủ kia lại không có nắm chắc hoàn toàn thì sẽ không dễ dàng nhúng tay sự vụ hoàng triều.

Ngược lại là Khương Hồng Võ, một khi hắn đặt vững nền móng tại La Phù, muốn lại xử lý sẽ rất khó khăn.

Một vị tộc lão khác cũng rất hối hận.

- Im miệng đi, bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Vẫn là nên nghĩ biện pháp cứu người ra.

Tần Chính Thanh nhíu mày nhìn lên đài cao, trong đầu lóe ra các loại suy nghĩ, đều bởi vì lo lắng sống chết của Đại hoàng tử nên bọn hắn không thể không từ bỏ.

Bọn hắn rất muốn mang thế thân của Đại hoàng tử tới.

Nhưng mánh khoé dùng tại chỗ này rất khó có hiệu quả.

Huống chi trong tay Khương Hồng Võ còn đang nắm bọn người Sử Uyên.

Thời gian khẽ trôi qua, lại là thêm ba ngày.

Tam hoàng tử được rất nhiều thị vệ hoàng thất bảo vệ đã đi đến thành Hoàng Phủ.

Cửu công chúa cũng theo tới.


- Khương Hồng Võ, ngươi tìm ta?
Tam hoàng tử mặc dù là giả, nhưng trên đường đã bị Cửu công chúa dạy dỗ, đã biết được phải đối phó như thế nào.

Cửu công chúa cũng đứng ở phía sau hắn, tùy thời chuẩn bị chỉ đạo.

- Trong khoảng thời gian này ngươi sống không tồi nhỉ.

Ở phủ của Tam hoàng tử, chơi đùa nữ tử của Tam hoàng tử, hưởng thụ được hạ nhân lấy lòng.

Làm kẻ giả mạo lại làm đến mức như ngươi đây, chết cũng chết đáng giá.

Tuy nhiên, ban đêm nằm mơ có phải đã mơ thấy Tam hoàng tử muốn ăn sống ngươi hay không?
Khương Hồng Võ cười lạnh hai tiếng.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Hoàng tử giả cũng cười lạnh đáp lại.

- Không biết? Ha ha, vậy ta để cho ngươi biết.

Khương Hồng Võ nhìn đám người hoàng thất cao giọng nói:
- Ta có thể dùng một thánh văn, đổi Tam hoàng tử.

Các ngươi, đổi hay là không đổi?
- Ngươi...!
Sắc mặt Hoàng tử giả đại biến, lập tức quay đầu nhìn Cửu công chúa cầu cứu.

- Hỗn đản! Quay đầu trở lại!
Cửu công chúa quát tháo.

- Cửu công chúa, ta là Tam hoàng tử, ta là Tam hoàng tử, ngươi phải kiên trì lên..

311: Ta Chọn…

Hoàng tử giả lặp đi lặp lại liên tục nhắc nhở sau đó mới xoay người lại, tiếp tục giằng co với Khương Hồng Võ.

Mặc dù chỉ làm hoàng tử mấy tháng ngắn ngủi, thế nhưng cảm giác này quá sung sướng.

Không chỉ có người hầu hạ, còn có thể tận tình hưởng thụ. Càng không cần lo lắng Tam hoàng tử thật tới lệnh hắn làm chuyện nguy hiểm gì.

Hắn biết sớm muộn cũng sẽ chết, thế nhưng... Còn chưa có hưởng thụ đủ đây!

Một màn này đã rõ ràng rơi vào trong mắt tất cả mọi người, lập tức đưa tới hoài nghi cho bọn họ.

Trước đó liền có người hỏi rốt cuộc là Tam hoàng tử còn sống hay là đã chết tại thành Khôi Binh rồi.

Bây giờ xem ra...

Sắc mặt các tộc lão hoàng thất rất khó coi, đây cũng là ra một vấn đề nan giải.

Dùng tên hoàng tử giả này thay một thánh văn thì thật đã kiếm lời lớn. Thế nhưng trên danh nghĩa, tên Tam hoàng tử này chính là thật. Đây là thái độ hoàng thất bọn hắn đã kiên trì với bên ngoài mấy tháng qua.

Nếu như đổi, trong mắt người ngoài chẳng khác nào là Khương Hồng Võ nắm trong tay hai vị hoàng tử.

Cái này đủ để cho mặt mũi hoàng thất bị quét đi hết.

Nhưng nếu như không đổi, chẳng may lại chuyện gì ngoài ý muốn, bọn hắn muốn một thánh văn cũng đều không được.

- Đổi thánh văn!

Người của Kỳ Thiên điện đưa ra đề nghị.

Đều đã đến lúc này còn cố kỵ mặt mũi?

Trước tiên đem người muốn trở về đã.

Tốt nhất là đổi Sở Uyên trở về, đây chính là hi vọng của Kỳ Thiên điện bọn hắn.

- Ta đề nghị, không đổi.

Một vị tộc lão lắc đầu nói:

- Khương Hồng Võ Không thể nào áp giải bọn hắn về La Phù, lại không dám giết hết, mục đích hắn đổi lấy Tam hoàng tử là nhục nhã hoàng thất chúng ta, lại dùng hai hoàng tử để làm uy hiếp, yêu cầu điều kiện cao hơn.

- Ta đề nghị, đổi!!

Cửu công chúa cho thấy thái độ, cũng nhắc nhở bọn hắn.

- Mục đích Khương Hồng Võ đổi Tam hoàng tử đúng là nhục nhã chúng ta. Nhưng tính cách của hắn các ngươi còn không rõ sao? Không đạt được mục đích hắn tuyệt đối không bỏ qua. Hắn sẽ một mực đợi như thế, thời gian càng lâu, đối với chúng ta càng bất lợi. Chẳng lẽ nhất định phải nháo đến mức người toàn hoàng triều đều đến vây xem?

Mặc dù tuổi tác Cửu công chúa rất nhỏ nhưng lại rất thông minh nhạy bén.

Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt.

Mà Cửu công chúa còn có một dự cảm, Khương Hồng Võ thật vất vả mới bắt lấy nhiều thánh văn như vậy, hắn sẽ không dễ dàng buông tay.

Dưới tình huống này có thể đổi về một tên thánh văn thì tốt được một tên.


Chư vị tộc lão hoàng thất trao đổi ánh mắt, cắn răng một cái:

- Đổi!!

- Không được, ta là thật, ta là Tam hoàng tử thật.

Hoàng tử giả sốt ruột.

Hắn không nghĩ rằng mính sẽ chết nhanh như thế, những tiểu nương tử nũng nịu trong phủ kia hắn còn chưa có hưởng thụ đủ.

- Đừng không biết tốt xấu.

Cửu công chúa đi đến trước mặt hắn, nhắc nhở:

- Khương Hồng Võ không dám giết hoàng tử. Ngươi đi qua chỉ là chịu chút khuất nhục, chúng ta cuối cùng vẫn sẽ đổi ngươi lại. Chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, ta bảo đảm ngươi sẽ còn có thể sống được năm năm.

Năm năm??

Ta còn có thể hưởng thụ năm năm?

- Mười năm!!

Hoàng tử giả cắn răng một cái, lúc này không cò kè mặc cả còn chờ cái gì.

- Nhiều nhất tám năm, vinh hoa phú quý không ít. Ngoài ra, ngươi còn có thể ra ngoài giải sầu một chút.

Đáy mắt Cửu công chúa hiện lên sát ý.

- Được!!

Hoàng tử giả hít sâu một ngụm khí lạnh.

- Tuy nhiên các ngươi phải bảo đảm, cứu ta trở lại.

- Biểu hiện phong thái đi, nhanh.

Cửu công chúa thúc giục.

Hoàng tử giả đi đến phía trước:

- Các vị đều không cần xoắn xuýt. Sự kiện tại Bắc Cương là do ta mà lên, ta vì hoàng thất hổ thẹn. Cứ dùng ta đổi một vị thánh văn. Cho dù chết, cũng không tiếc.

Những lời đại nghĩa này vừa nói ra để cho chư vị lão tổ hoàng thất cùng nhau nhíu mày.

Lần này thì tốt rồi.

Vừa rồi còn cân nhắc có nên nói hắn là giả để cứu vớt chút mặt mũi hay không. Bây giờ chỉ có thể thừa nhận là thật.

- Tốt, Tam hoàng tử có đảm đương. Chúng ta cũng tuân thủ hứa hẹn, trả lại một thánh văn.

Khương Hồng Võ vừa dứt lời, Kỳ Thiên điện liền bắt đầu hô to Sở Uyên.

Sở Uyên dùng sức nắm tay, rốt cuộc cũng thoát thân được rồi.


Thời khắc mấu chốt vẫn là dựa vào Kỳ Thiên điện.

Lục Tử Ngâm bi thương lại thất vọng trong lòng, thế nhưng ai bảo mình không phải là thánh văn chứ.

Đinh Linh Lung cười khổ, mình chung quy cũng là chỉ gia nhập Kỳ Thiên điện quá ngắn. Thời điểm như thế này sẽ không ai nghĩ đến cứu nàng trước.

- Đổi ai về là do Đại hoàng tử định đoạt.

Khương Hồng Võ lại nhấc đao, chỉ về phía Đại hoàng tử.

- Ngươi xác định?

Đại hoàng tử từ từ ngẩng đầu, không nghĩ tới lúc này còn có thể khống chế vận mạng mấy tên này.

- Ta rất xác định, do ngươi đến định.

Sở Uyên, Lục Tử Ngâm, Đinh Linh Lung, còn có Hình Luyện, ánh mắt đều lộ ra tinh quang, đồng loạt nhìn về hướng Đại hoàng tử.

- Điện hạ, đưa ta trở về, ta nhất định nghĩ biện pháp cứu người trở về.

Đinh Linh Lung đầy mong đợi nhìn Đại hoàng tử.

Mình cũng đã hiến thân, Đại hoàng tử hẳn là sẽ chiếu cố mình, cũng sẽ tin mình.

- Đại hoàng tử, đưa ta trở về đi, ta nhất định có thể thuyết phục Kỳ Thiên điện, để bọn họ bất luận như thế nào cũng đều sẽ kiên trì với Khương Hồng Võ đưa ngươi trở về.

Sở Uyên cũng chủ động lấy lòng.

Tình huống của hôm nay ai cũng thấy không rõ, cho nên phải cố gắng nắm lấy cơ hội.

Đại hoàng tử hừ một tiếng, trực tiếp không để ý đến Sở Uyên và Lục Tử Ngâm.

Hai tên này, không thể tin.

- Điện hạ...

Hình Luyện vừa muốn nói, ánh mắt Đại hoàng tử đã trực tiếp lướt tới trên người hắn.

Khi nhìn đến Hình Luyện trong đầu Đại hoàng tử lóe lên hình ảnh nhìn đầu tiên chính là thời điểm bên trong xe vua xảy ra bất trắc, hỗn đản này vậy mà lại bị dọa đến lộn nhào muốn chạy trốn.

- Đinh...

Đại hoàng tử muốn lựa chọn Đinh Linh Lung.

Nữ tử này nếu đã hiến thân, xem như người của mình.

Toàn thân Đinh Linh Lung nổi từng trận sóng nhiệt, được cứu rồi.

- Điện hạ!!

Khương Phàm đột nhiên chặn ngang, nói.

- Ngài hẳn là nên chọn ta. Trường hợp hôm nay, người có thể cứu ngài không nhất định là hoàng thất hay Kỳ Thiên điện, nhưng càng dễ ảnh hưởng đến Khương Hồng Võ chính là Nạp Lan gia chúng ta.


312: Ta Muốn Cô

- Ngươi im miệng!

Đinh Linh Lung tức giận lập tức muốn nhào tới, hỗn đản ngươi đây chen miệng vào làm gì.

- Ngài thả ta đi, ta khẳng định sẽ mang nghĩa phụ đến. Đúng rồi, ta còn có thể thuyết phục Thường Lăng, mời quốc quân Đan quốc đến.

Lúc Khương Vương đề nghị để Đại hoàng tử chọn người Khương Phàm đã liền biết mình nên ra mặt.

Cũng rõ ràng hiểu chính xác được ý đồ của Vương gia.

- Điện hạ! Chọn ta đi!

Đám người Đinh Linh Lung đều mong đợi nhìn Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử lại nghĩ tới tình huống bên trong xe vua.

Lúc đó ngoại trừ Đinh Linh Lung, cũng chỉ có tên Nạp Lan Thanh Diệu mới gia nhập này nhào về phía hắn. Mà, so với hoàng thất và Kỳ Thiên điện, đúng là Nạp Lan gia và Đan quốc càng có thể hóa giải nguy cơ hôm nay.

- Ta chọn Nạp Lan Thanh Diệu!

Đại hoàng tử đã đưa ra quyết định.

- Thả người!!

Khương Hồng Võ ra lệnh, Huyết Ngục lập tức rút đao.

Phốc phốc!

Máu tươi phun ra ngoài.

Khương Phàm lảo đảo suýt chút nữa ngã quỵ, tranh thủ thời gian uống vào một viên thuốc, ổn định thương thế.

- Nạp Lan Thanh Diệu?

Hoàng thất và người của Kỳ Thiên điện đều rất kỳ quái.

Trước đó đã nghe nói tới tên Nạp Lan Thanh Diệu này là Sát Lục Chi Hỏa, còn đưa tới oanh động không nhỏ tại hoàng thành.

Thế nhưng thời khắc thế này, làm sao lại thả hắn ra?

- Đại điện hạ có ý gì?

Người của Kỳ Thiên điện rất bất mãn, chúng ta muốn là Sở Uyên, là người một nhà.

Cửu công chúa bỗng nhiên nói:

- Đại ca là muốn mượn Nạp Lan Thanh Diệu, mời Nạp Lan gia ra tay.

- Nạp Lan Sóc?

Người của hoàng thất như có điều suy nghĩ, đều nhẹ gật đầu.

Tam hoàng tử cố gắng trấn định bản thân đi đến đài cao, đang muốn trách cứ Khương Hồng Võ, hiện ra phong thái hoàng thất, nhưng bất chợt liêm đao sắc bén đâm xuyên qua lồ ng ngực hắn.

- Thành thật một chút, nếu nội tạng bị thương, so với ngươi nghĩ thì càng đau hơn rất nhiều.

Đội viên Huyết Ngục khống chế liêm đao.

Tam hoàng tử đau đến đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, cứng ngắc đứng ở nơi đó, lời cũng không dám nói.

Đội viên Huyết Ngục tiếp tục đâm kích:


- Ngươi qua đây, chúng ta bất luận như thế nào cũng sẽ không thả ngươi đi.

Tam hoàng tử cắn răng, chịu đựng đau đớn.

- Ta sẽ sống mà trở về.

Khương Hồng Võ quay đầu nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:

- Ngươi phải chết, ngu xuẩn!

Hơn sáu mươi vị đội viên Huyết Ngục, trăm miệng một lời:

- Ngươi phải chết, ngu xuẩn.

Tam hoàng tử lắc lư ánh mắt, bỗng nhiên hối hận.

- Hai vị hoàng tử cứ như vậy mà bị khống chế.

Các phương nghị luận ầm ĩ, rất không hiểu cách làm của hoàng thất.

Mặc dù là đổi về được một thánh văn, nhưng hoàng tử đại biểu cho mặt mũi hoàng thất.

Hai vị hoàng tử bị bắt, mặt mũi hoàng thất hoàn toàn không còn nữa.

Khương Phàm trước tiên đi tìm Nạp Lan Thanh Lạc trong đám người:

- Mau trở lại thành Bát Bảo, cần phải mời nghĩa phụ đến đây.

- Đệ có cùng ta trở về không?

Nạp Lan Thanh Lạc đã hiểu ý tứ, đây là muốn nhắc nhở phụ thân nên rời khỏi. Vừa vặn nhờ vào danh nghĩa đó, quang minh chính đại rời khỏi đây, sau đó... Nửa đường biến mất...

- Ta không thể trở về, tỷ đi mau đi, phải nhanh lên.

Khương Phàm nháy mắt với Nạp Lan Thanh Lạc.

- Bảo trọng!

Nạp Lan Thanh Lạc dùng sức ôm Khương Phàm vào lòng

Mặc dù cho tới bây giờ đã phối hợp với Khương gia vô cùng đặc sắc, nhưng mà dù sao cũng đang bị đoàn đoàn Tây Cương bao vây, bọn người Khương Hồng Võ rốt cuộc có thể thuận lợi trở về La Phù hay không vẫn là một ẩn số.

Người của hoàng thất thấy cảnh này âm thầm gật đầu, đứa nhỏ này cũng không tệ lắm.

- Thường Lăng Tông Sư, xin mời quốc quân đến đây. Muốn trấn an Khương Hồng Võ, chỉ có thể để Nạp Lan gia liên thủ với Đan quốc.

Khương Phàm vừa tìm được Thường Lăng.

- Ta... Tận lực đi.

Thường Lăng do dự một lát, nhẹ gật đầu, phân phó người bên cạnh về Đan quốc.

Người của Kỳ Thiên điện trao đổi ánh mắt, âm thầm lắc đầu.

Hoàng thất vẫn luôn muốn xử lý Nạp Lan gia và Đan quốc, không nghĩ tới bây giờ lại phải nhờ đến hai nhà.

Mà, trải qua chuyện này, cả nước đều sẽ nhắc lại ngũ thánh văn đã từng có trước kia.

Đây đối với hoàng thất chính là bất lợi.


Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể tùy theo bọn hắn thôi.

- Tịch Dao đâu?

Thường Lăng thấp giọng hỏi Khương Phàm.

- Nàng vẫn ổn.

Khương Phàm yên lặng điều trị thương thế trước ngực, không dám đi dò xét tình huống trong thanh đồng tiểu tháp.

Chắc hẳn Tịch Dao bây giờ đang vô cùng khó xử, vô cùng đau đớn.

- Nàng làm sao có thể ổn được!

- Cô giao nàng cho ta, ta có thể cứu nàng.

Thường Lăng thấp giọng thúc giục.

Khương Phàm lắc đầu cười cười:

- Cô muốn cứu nàng hay là muốn đan dược trong tay nàng?

- Ngươi đang nói cái gì?

Sắc mặt Thường Lăng hơi thay đổi nhưng lập tức khôi phục bình thường.

Khương Phàm nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, ép tiếng nói đến thấp nhất:

- Đan dược đang trên tay của ta, muốn không?

Thường Lăng bình tĩnh nhìn sẽ Khương Phàm:

- Cho ta, điều kiện tùy ngươi!

- Ta muốn cô!

- Ta không có đùa giỡn với ngươi.

- Ta cũng không có đùa giỡn với cô.

Thành Bát Bảo!

- Phụ thân, chúng ta nên rời khỏi đây thôi.

Hai ngày sau, Nạp Lan Thanh Lạc đã chạy về gia tộc.

Trong trang viên gia tộc xa hoa nhìn qua vẫn còn bình tĩnh như thường ngày. Các tộc nhân ra ra vào vào, nhiệt tình bận rộn hội bán đấu giá sắp đến.

Nhưng từ tộc nhân đến cung phụng, từ thị vệ đến quản gia, bọn họ đều đã hoàn thành chuẩn bị.

Bộ phận vài bộ phận không đồng ý bị sớm tạm giam, chuẩn bị đến lúc đó cùng áp đi.

- Khương Hồng Võ có thể chống đỡ được sao?

Nạp Lan Sóc nhìn trang viên quen thuộc, trong lòng bỗng nhiên có chút không buông bỏ được.

Trang viên này, tòa thành này là nơi Nạp Lan gia đã kinh doanh hai trăm năm qua. Bọn hắn đi, nơi này sẽ biến thành dạng gì?

- Bọn người Đại hoàng tử đều đại biểu cho tương lai hoàng triều, hoàng thất không hoàn toàn nắm chắc sẽ không dễ dàng mạo hiểm. Nếu như Khương Hồng Võ có thể đứng vững trước áp lực, không nhận k1ch thích khác thì hẳn là có thể thuận lợi rời khỏi Tây Cương.

- Nhưng... Con rất nể trọng dũng khí của và mưu lược của bọn họ, nhưng rất hiển nhiên, Khương Hồng Võ là đang triệt để đối mặt với hoàng triều. Hoàng triều tuyệt đối sẽ không cho phép liên tiếp gặp phải nổi nhục này.

Bình luận

Truyện đang đọc