ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

 

 - Huyết Hà Cốt Xuyên dễ làm, hồn đan thì sao? 

 - Các loại loại hình như Thiên Hồn Dung Huyết Đan, Âm Dương Mệnh Hồn Đan, Ngọc Tủy Tẩy Hồn Đan, đám đan sư bên trong Sí Thiên giới kia liền có thể rèn đúc. 

 - Cần thời gian bao lâu? 

 - Cái này phải nhìn trình độ linh hồn còn sót lại, Huyết Hà Cốt Xuyên Huyết Cốt Khí Tức, phẩm cấp hồn đan, cùng tình huống Thông Linh Quả, tóm lại ảnh hưởng là các mặt. Bình thường mà nói, hẳn là chuẩn bị càng tốt, thời gian thành hình hẳn là càng ngắn. 

 Khương Phàm nhắm mắt lại, thở ra một hơi, lộ ra nụ cười vui mừng. 

 Còn tốt không giống như Kiều Hinh cần lên trời xuống đất. 

 Lấy năng lực bây giờ của hắn, hoàn toàn có thể chuẩn bị sẵn sàng cho Đan Hoàng. Sau đó liền chờ đợi kỳ tích xảy ra. Hắn ở chỗ này an ủi, nhưng thể hiện của Đông Hoàng Như Yên tại thời khắc này càng giống như là say mê. 

 Đông Hoàng Như Yên xấu hổ phẫn hận, thực sự tức đến không nhịn nổi, đi lên quất một bàn tay vào mặt của hắn. 

 Khương Phàm bị đánh tỉnh, nhìn Đông Hoàng Như Yên đang thở phì phò trước mặt: 

 - Ngươi làm gì? 

 - Ngươi đã làm gì! 

 - Ta đang ngồi ở đây, ta làm cái gì? 

 - Ngươi... Ngươi... Ngươi lưu manh! 

 - Thực sẽ cố tình gây sự sao, nha đầu cô đây có thể có một nửa dịu dàng của tỷ tỷ cô, cũng không trở thành giống như bây giờ, đều không có một nam tử theo đuổi. 

 Khương Phàm vỗ vỗ bùn đất trên thân, đang muốn đứng lên, kết quả một câu chọc giận Đông Hoàng Như Yên, vung tay lại một cái tát. 

 Khương Phàm nghiêm túc quát tháo: 

 - Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, bây giờ tâm tình ta đang tốt, không so đo cùng cii, không có nghĩa là ta có thể để cho cô khi dễ. 

 - Ngươi... Tên hổn đản ngươi! 

 Hai mắt Đông Hoàng Như Yên liền mông lung, giận dữ trở lại bên cạnh tỷ tỷ. 

 - Nàng làm sao thế? 

 Khương Phàm khẽ nhíu mày, nha đầu này đang yên đang lành nổi điên làm gì? 

 - Đây là dễ quên rồi? Chiêu này diệu thật, ta phải học một chút. 

 Đại Tặc cảm giác bội phục sâu sắc, phải nói là da mặt dày chơi xỏ lá, hay là đoàn trưởng cao minh đây. 

 - Ta quên cái gì rồi? A, đúng đúng, còn không có nói lời cảm tạ cho Như Yên. Cám ơn, ta thiếu cô một ân tình lớn. 

 Khương Phàm đang muốn hành lễ cho Đông Hoàng Như Yên, lại bị Bạch Tai giữ chặt, thấp giọng nói: 

 - Ngài đã hôn nàng. 

 Khương Phàm sững sờ: 

 - Hôn người nào? 

 - Như Yên cô nương. 

 - Lúc nào? 

 - Lúc ngài ôm nàng. 

 - Ta còn ôm nàng? 

 - Ngài còn xoay quanh nữa. 

 - Lúc nào? 

 - Chính là thời điểm nàng xác định là cửu khiếu, ngài đã gào lên một tiếng rồi nhào qua. 

 Khương Phàm sửng sốt, hồ nghi nhìn Bạch Tai: 

 - Không có nói đùa? 

 Bạch Tai sửng sốt một chút, thấp giọng nói: 

 - Thần Hoàng, ngài là giả vờ, hay là quên thật rồi? Cái biểu tình này của ngài, ta cũng không biết nên phối hợp với ngài làm sao. 


 Khương Phàm nhìn Đông Hoàng Như Yên phẫn uất, còn có ánh mắt Đông Hoàng Như Ảnh hiện lạnh ở bên cạnh, âm thầm hít một ngụm khí lạnh, hỏng! Xúc động! 

 - Xin lỗi!! 

 Đông Hoàng Như Yên giận dữ quát, nàng trong trắng, ngay cả tay nam tử đều không có chạm qua, hôm nay mơ mơ hồ hồ liền bị tên hỗn đản này khinh bạc, thật sự là quá tức giận. 

 - Thật có lỗi thật có lỗi, ta là thật... Hưng phấn quá mức. 

 - Một linh quả có thể khiến ngươi hưng phấn thành như thế này? Khương Phàm, ngươi quả nhiên là tên hỗn đản ra vẻ đạo mạo! Đầu tiên là tỷ tỷ của ta, giờ lại là ta, ngươi đúng là tên ngụy quân tử! 

 - Ta thật không phải cố ý, thật sự là... ừm... Linh quả này đối với ta rất quan trọng. Thông Linh Quả nếu như có thể dựng dục ra bát khiếu liền có thể để cho người ta khởi tử hồi sinh. Mặc kệ chết bao lâu, mặc kệ còn thừa lại cái gì, dù chỉ là một sợi linh hồn, đều có thể mượn nhờ nó giành lấy cuộc sống mới, về phần Cửu Khiếu Thông Linh Quả, bên trong tư liệu lịch sử cũng không có xuất hiện qua, cho nên ta rất kích động. 

 - Một sợi linh hồn có thể khởi tử hồi sinh? Ngươi lừa gạt ai đây! 

 - Là bên trên tư liệu lịch sử ghi lại như thế, tình huống cụ thể ta muốn thử một chút. 

 - Ngươi muốn phục sinh ai? 

 - Một người rất quan trọng. 

 - Nơi đó là lãnh địa của Thái Thản Cự Viên? 

 Bọn người Khương Phàm một lần nữa lên đường sau hai ngày phát hiện một nơi quen thuộc, nơi đó lại cũng trống rỗng. 

 Mặc dù Tổ Nguyên sơn vẫn sáng ngập trời, thanh thế to lớn, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Thái Thản Cự Viên. 

 - Hoàng Kim Sư tộc ít đi, Lục Mục Linh Hầu lại biến mất, Thái Thản Cự Viên cũng biến mất, trong thế giới mới có chút quỷ dị. 

 Hài cốt phía sau Bạch Tai nhúc nhích, phóng xuất ra ba bộ Thiên Nhân Chiến Khu, sẵn sàng trận địa. 

 - Nơi đó có bảo bối sao? Thử đi xem một chút. 

 Đông Hoàng Như Yên thúc giục nói, nhưng bắt đầu từ chỗ Linh Hầu nơi đó, nàng đã giữ vững khoảng cách hơn năm mét với Khương Phàm, miễn cho lại bị đùa nghịch lưu manh. 

 - Đồ ở nơi đó trước đó đã bị móc rỗng. 

 Khương Phàm lắc đầu. 

 - Từ mấy chỗ Tổ Nguyên sơn này suy đoán, tình huống của Tổ Nguyên sơn khác cũng hẳn là tương tự, không phải Yêu Chủ đi, mà chính là để lại một số nhỏ, nhưng bảo bối đều không có động. 

 Bạch Tai cảm thấy kỳ quái càng cảnh giác, nhìn nơi này khắp nơi trên đất đều là cơ duyên, nhưng khẳng định ẩn núp một loại nguy cơ nào đó. 

 - Không sai, hẳn là hai nơi. Một nơi Yêu Chủ là Băng Sương Long Sư, là sư tộc có được huyết mạch Chân Long. Một nơi Yêu Chủ là Thôn Thiên Tước, số lượng thưa thớt, nhưng thật sự rất mạnh. Từ trước tới giờ ta đều không dám trêu chọc bọn chúng, cũng không biết nơi đó có cái gì. 

 - Như Ảnh, làm phiền? 

 Khương Phàm ra hiệu Đông Hoàng Như Ảnh, tất cả cường tộc đang khuếch tán, lúc nào cũng có thể phát hiện trong thế giới mới có vấn đề, đến lúc đó tất nhiên sẽ điên cuồng thăm dò các Tổ Nguyên sơn, bọn hắn muốn tận hết khả năng càn quét chút bảo bối trước lúc đó. 

 Đông Hoàng Như Ảnh không muốn đáp lại Khương Phàm, nhưng nghĩ tới những bảo bối kia, vẫn liên thủ cùng Như Yên, vượt qua không gian, dựa theo Đại Tặc chỉ dẫn chạy tới Tổ Nguyên sơn. 

Bình luận

Truyện đang đọc