ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Hứa Như Lai rời khỏi khán đài, đi đến diễn võ trường.

- Không cần ba hiệp, chúng ta trực tiếp đánh thật thống khoái, triệt để phân thắng thua.

Hôm nay Khương Phàm chính là muốn thống khoái hiện ra thực lực, để bọn gia hỏa cao ngạo này cúi thấp đầu trước hắn.

- Cuồng ngạo! Ngươi có thể chịu ta ba cái hiệp rồi nói sau! Trước tiên báo lên tên của ngươi, Hứa Như Lai ta không khiêu chiến người vô danh!
Hứa Như Lai leo lên diễn võ trường, khí thế ngoại phóng, chiến ý như thủy triều.

Khương Phàm cười nhạt một tiếng:
- Vô Hồi thánh địa, đệ tử Thánh Chủ, Khương Phàm.

Diễn võ trường náo nhiệt lại lần nữa từ từ an tĩnh lại, rất nhiều người theo bản năng vểnh tai lên.

Nơi nào?
Ai đệ tử?
- Ngươi lặp lại lần nữa?
Hứa Như Lai đều cho rằng mình nghe lầm.

- Vô Hồi thánh địa, đệ tử Thánh Chủ, Khương Phàm.

A, đúng, nói như vậy cũng không chính xác, ta còn chưa có chính thức gia nhập Vô Hồi thánh địa.

Theo ý Thánh Chủ, ta cần bái sư.

Giọng Khương Phàm rõ rõ ràng ràng truyền khắp diễn võ trường an tĩnh.

- Ngươi là đệ tử Thánh Chủ Vô Hồi?
Hứa Như Lai cau chặt lông mày, lập tức quay người nhìn các đệ tử Vô Hồi lui ra ở phía xa.


Số lượng lớn ánh mắt liên tiếp nhìn về phía bọn hắn.

Chuyện sao lại thế này?
Đây lại tính là chuyện gì?
- Hắn là cháu của Khương Tuyền trưởng lão Vô Hồi thánh địa chúng ta.

Cũng là đệ tử Thánh Chủ tự mình mời.

Hắn tên Khương Phàm, Thánh phẩm Thú linh văn.

Xác thực mà nói, là Đại Thừa Thánh phẩm, Thú linh văn.

Đệ tử Vô Hồi cho bọn hắn đáp án chính xác nhất.

- Đại Thừa Thánh phẩm?!
Vô số người kinh ngạc đến biến sắc.

Đại Thừa Thánh phẩm Thú linh văn?
Yêu thú gì có thể chống lên Đại Thừa Thánh phẩm?
Trách không được hắn có thể áp chế Dực Long linh văn của Hàn Ngạo!
Mà, Vô Hồi thánh địa đã có một Đại Thừa Thánh phẩm linh văn, bây giờ lại nhiều thêm một người nữa?
- Các ngươi vừa rồi là có ý gì?
Hứa Như Lai không nghĩ tới bản thân đã đụng phải cọng rơm cứng.

- Xem như đồng môn luận bàn, cũng coi như là khảo hạch nhập môn, để các ngươi cười rồi.

Khương Phàm vung hỏa dực, lần nữa bay lên không:
- Hứa Như Lai, ba hiệp, bắt đầu?
Phật văn trên trán Hứa Như Lai nở rộ, chỉ về Khương Phàm ở phía xa:
- Ba hiệp, ta muốn ngươi nằm ở trước mặt của ta!
Thanh âm uy nghiêm từ trên cao truyền đến.:
- Vô Hồi thánh địa, vị trí thứ sáu Võ Hầu bảng, Khương Phàm, khiêu chiến Chí Tôn Kim Thành, vị trí thứ năm Võ Hầu bảng, Hứa Như Lai.

Xin mời minh xác hạng mục giao dịch.

- Võ Hầu bảng?
Khương Phàm khó hiểu, đây rốt cuộc là xếp hạng gì?
Thắng Hàn Ngạo liền thay thế thứ hạng của Hàn Ngạo?
Hứa Như Lai nói.

- Giao dịch chính là một cái mạng, Cổ Tác Nhân.

Ta thắng, hắn thuộc về ta, Vô Hồi thánh địa phía sau Khương Phàm bảo đảm! Ta thua, hắn có thể còn sống rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám, ta lấy danh nghĩa Chí Tôn Kim Thành cam đoan, tuyệt đối không truy sát!
- Thì ra hắn tên Cổ Tác Nhân.

Khương Phàm thản nhiên cười khẽ, không để ý, cũng chẳng quản hắn là ai, hôm nay chỉ là nhờ vào danh nghĩa đó, hiện ra thực lực.

- Trách không được, thì ra hắn đã nhúng tay vào chuyện của Cổ Tác Nhân.

Các đệ tử Vô Hồi thánh địa trở lại sương phòng, sau khi cho Hàn Ngạo ăn đan dược, bọn họ lại đi đến bên cửa sổ chú ý trận luận võ.


- Vị trí thứ sáu Võ Hầu bảng, Khương Phàm, khiêu chiến vị trí thứ năm Võ Hầu bảng, Hứa Như Lai.

Giao dịch, sinh tử của Cổ Tác Nhân.

Thanh âm uy nghiêm quanh quẩn diễn võ trường, tuyên cáo luận võ bắt đầu.

Trong góc, hai nam tử lúng túng há hốc miệng.

Quy củ diễn võ trường đâu?
Dựa theo an bài trước đó, Hàn Ngạo đánh xong hẳn là đến bọn hắn.

Chen ngang đều tự nhiên như thế sao?
Nhưng, nhìn bầu không khí tăng cao khắp toàn trường, bọn hắn đều rất sáng suốt giữ vững an tĩnh.

- Ba hiệp phân thắng thua, ngươi nghĩ kỹ chưa?
Mặc dù Khương Phàm không có bổ sung đan dược, nhưng cơ duyên ở Thiên Khải bí cảnh để khí hải cùng cảnh giới của hắn viễn siêu hơn rất nhiều, bây giờ hoàn toàn có thể đến lục trọng thiên đỉnh phong.

Mặc dù trước đó đã tiêu hao rất nhiều, nhưng hắn vẫn còn đầy đủ linh lực ứng phó Hàn Ngạo.

Đây chính là một trong những lực lượng của hắn.

- Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám ngông cuồng ở trước mặt của ta.

Ngươi là người đầu tiên, nhưng...!
Hứa Như Lai nhếch miệng lên cười lạnh:
- Ngươi phải chết!
Tử khí cuồn cuộn, ánh sáng hừng hực mang theo ác khí sát phạt, ở sau lưng ngưng tụ ra phật ảnh màu tím.

Mặc dù chỉ là Linh Nguyên cảnh, quy mô phật ảnh đã đơn giản, nhưng lại tràn ngập ra uy thế kinh người.

Cách bình chướng, các cường giả phía ngoài đều có thể rõ ràng cảm nhận được phần áp bách thẩm thấu linh hồn kia.

Chỉ là phần này áp bách không phải mang tới cảm giác triều bái, mà là sợ hãi thật sâu.

Đó là một Chiến Phật, càng là một Ác Ma.


- A!!
Phật ấn màu tím trên trán Hứa Như Lai đột nhiên xuất hiện thay đổi quỷ dị, một chữ vạn trong đó chợt xuất hiện tia sáng màu vàng, thẩm thấu thay thế tử quang (ánh sáng màu tím).

Ầm ầm...!
Không trung oanh minh, một cỗ cường quang màu vàng vượt qua không gian, đột ngột xuất hiện ở đài diễn võ, va vào phật ảnh cuồn cuộn tử khí.

Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, sau khi kim quang hội tụ vào phật ảnh màu tím đã hiện ra phật ảnh màu vàng.

Một thể song sinh, trước tử (tím) sau kim (vàng).

Phật uy cuồn cuộn, tăng vọt gấp đôi.

- Song Tử Phật Ấn, thiện ác cộng sinh!
- Hắn đang mượn lực lượng của Thánh Phật!
- Đây là năng lực trong truyền thuyết, ta thậm chí đã may mắn gặp được.

Đám người kinh hô, rung động nhìn một màn không thể tưởng tượng ở trên lôi tràng.

Bọn hắn rất chấn động, lại càng rung động.

Đây chính là Thánh phẩm linh văn!
Đây chính là lực lượng cường đại mà bọn họ vĩnh viễn không cách nào với tới được!
- Nhất niệm sinh, nhất niệm tử.

Nhất niệm Tu La, nhất niệm Phật.

Hứa Như Lai ngửa đầu lên trời hét lớn, huyết khí toàn thân sôi trào, khí thế dâng cao, chiến ý như thủy triều..


Bình luận

Truyện đang đọc