ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Đám người bạo động, tất cả đều không tin được.

Thế nhưng hồi tưởng lại trận chiến đấu vừa rồi, tên Đường Diễm này xác thực cường đại.

Mặt các đệ tử thánh địa khác trao đổi ánh mắt, đều từ lẫn nhau nhìn thấy mấy phần chấn kinh.

Bọn hắn không hiểu rõ Đường Diễm, nhưng lại rõ ràng Kim Giáp thánh văn cường đại như thế nào, đó tuyệt đối là linh văn cấp bậc bảo tàng.

So với Thánh phẩm Thú linh văn đều không kém chút nào.

Mà, Thái Long lại còn là chiến binh siêu cấp được Linh Kiếp thánh địa bồi dưỡng chu đáo, làm sao có thể bại bởi một tên con hoang?
- Ca ca quá mạnh.

Khương Uyển Nhi rung động thấy chênh lệch giữa mình và Khương Phàm càng lúc càng lớn.

Bọn người Thác Bạc Hoằng trao đổi ánh mắt, thể hiện vẻ nghiêm trọng, tên điên này xác thực mạnh đến mức có chút bi3n thái.

- Long Hổ Đài, giao cho ngươi.

Thái Long thản nhiên rời khỏi, không quan tâm thắng thua, hắn quan tâm biểu hiện của mình.

Hắn đều đã hiện ra tất cả những gì mình có, cũng nhẹ nhàng vui vẻ đánh một trận, rất hài lòng.

Hắn tin tưởng Long Hổ Đài sẽ ghi chép trận chiến này, càng tin tưởng thời điểm truyền ra khắp thiên hạ, mọi người cũng sẽ không để ý hắn thắng thua, mà là bày ra uy lực tứ trọng thiên Kim Giáp thánh văn của hắn đây.

Tuy nhiên...!thời điểm Thái Long rời khỏi Long Hổ Đài, không biết vô tình hay cố ý mà nhìn vị thiếu nữ như tinh linh mỹ lệ ở nơi xa.


- Trận chiến thứ hai, ai bước lên?
Khương Phàm ăn vào vài viên thuốc, nhấc tàn đao lên chỉ đến bọn người Thác Bạc Hoằng.

- Còn có trận chiến thứ hai?
- Hình như là bọn người Úy Thiên Lang đều khiêu chiến Đường Diễm.

- Thế sao, hôm nay thật có nhiều thứ để xem rồi.

Đám người đang chuẩn bị người rời khỏi đều lần lượt dừng lại, Thái Long đánh rất đặc sắc, bọn hắn chờ mong biểu hiện của ba vị thiên tài Hồn Thiên thánh địa.

Bọn người Tiêu Phượng Ngô cách rất xa ra hiệu với nhau.

Nếu như bọn hắn quá lo lắng thì thật tốt.

Nếu như Hồn Thiên thánh địa thật dùng ám chiêu gì đó, hôm nay tránh không được sẽ xảy ra một trận ác chiến, bọn hắn phải tận lực đảm bảo an toàn của Khương Phàm.

- Chúng ta đã nói xong, nên ra tay liền ra tay.

Chu Thanh Thọ nhỏ giọng nhắc nhở Na Yêu bên cạnh, nếu quả thật có chuyện ngoài ý muốn, còn phải dựa vào Vô Hồi thánh địa.

- Trận đánh vừa rồi quá phấn khích, trách không được lại làm việc phách lối, không cố kỵ gì.

Thác Bạt Hoằng, u Dương Yên, Úy Thiên Lang đều thản nhiên cười khẽ, từ ba hướng khác nhau bước lên Long Hổ Đài.

- Các ngươi muốn cùng tiến lên?
Khương Phàm nhíu mày, mẫn cảm nhìn thấy ánh mắt của bọn chúng được sự nguy hiểm.

- Đương nhiên là ba người chúng ta cùng nhau lên.

Không phải ngươi lập xuống huyết thư, muốn khiêu chiến ba người chúng ta à.

Chúng ta tiếp ngươi.

Bọn hắn liên tiếp vung vẩy huyết thư trong tay, ném xuống dưới chân.

- Là các ngươi muốn khiêu chiến ta.

Khương Phàm nắm chặt chiến đao, cảnh giác ba người bọn hắn.

Mặc dù có chút lòng tin đối với thực lực của mình, nhưng nếu quả thật cả ba muốn cùng tiến lên, hắn không có bao nhiêu nắm chắc.

- Ha ha, không dám thừa nhận sao? Rõ ràng là ngươi muốn khiêu chiến ba người chúng ta!
Tiếng cười giá lạnh của bọn hắn quanh quẩn tại Long Hổ Đài, càng truyền khắp sơn lâm.

- Bọn hắn muốn làm gì? Không biết xấu hổ như vậy sao?
Dạ An Nhiên không hiểu thấu, ba chọi một, thật không nghĩ ra.

- Đây chính là kế hoạch của bọn chúng sao?

Bọn người Tiêu Phượng Ngô thở phào, mặc dù cách làm không biết xấu hổ, nhưng Khương Phàm hẳn là có thể ứng phó.

- Không đúng...!Úy Thiên Lang vừa đột phá, u Dương Yên lại không có chữa trị Hồn Đao, coi như bọn hắn liên thủ, cũng không có bao nhiêu phần thắng.

Long Hổ Đài lại không cho phép vận dụng vũ khí quá mạnh.

Bọn hắn...!
- Ta hiểu rồi!
Na Yêu đột nhiên biến sắc, đi mau ra hai bước lo lắng hô to:
- Mau ra đây! Nhanh đi! Bọn hắn muốn đưa ngươi rời khỏi Thiên Khải bí cảnh!
- Tiễn hắn rời khỏi?
Bọn người Dạ An Nhiên đồng loạt nhìn về phía Na Yêu.

- Ha ha, Úy Thiên Lang ta làm việc đều nói tín nghĩa, nếu thề sẽ không tổn thương ngươi thì tuyệt đối sẽ tuân thủ.

Ngươi sẽ không chịu chút tổn thương nào, ngươi sẽ vô cùng an toàn...!Rời khỏi Thiên Khải bí cảnh.

Trên khuôn mặt gầy gò của Úy Thiên Lang lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

u Dương Yên nói.

- Long Hổ Đài có quy định, ai muốn cưỡng ép rời khỏi Thiên Khải bí cảnh, có thể leo lên Long Hổ Đài, khiêu chiến đệ tử ba vị thánh địa.

Nếu như thành công, Thiên Khải bí cảnh sẽ lập tức đưa ngươi rời khỏi nơi này, sẽ còn chiêu cáo thiên hạ, trong vòng một năm, bất kỳ đệ tử thánh địa nào cũng không được làm hại ngươi, nếu không sẽ nhận chế tài nghiêm khắc.

Thác Bạt Hoằng hừ một tiếng.

- Chúc mừng ngươi, ngươi sắp phải rời khỏi nơi này.

Cũng chúc mừng ngươi, ngươi đã được kỳ hạn an toàn dài đến một năm.

- Đồ hèn hạ.

Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, lập tức muốn xông ra Long Hổ Đài.


- Ha ha, muộn rồi!
Thác Bạt Hoằng, u Dương Yên, Úy Thiên Lang, trước tiên xoay người lui lại, về tới bên ngoài Long Hổ Đài, đồng thời cắn nát đầu ngón tay, vẩy xuống máu tươi, hướng về không trung lên tiếng gào thét:
- Chúng ta, nhận thua! Xin mời Thiên Khải bí cảnh đưa người thắng trận, rời khỏi!
Máu tươi bay lên vừa vặn nhỏ lên bên trên huyết thư bọn hắn sớm để ở dưới đất.

Huyết thư nở rộ tia sáng, chữ bằng máu phía trên thẩm thấu tới mặt đất, bao gồm cả chữ bằng máu Khương Phàm lưu lại.

Ầm ầm!
Thiên khung kinh động, mây mù cuồn cuộn, một cái cột sáng hoa mỹ từ trên trời giáng xuống.

Khương Phàm nhanh chóng lao vùn vụt, rời khỏi phạm vi Long Hổ Đài, nhưng quang trụ lần theo chữ bằng máu mà khóa chặt huyết mạch Khương Phàm, trong nháy mắt đánh vào trên người hắn.

- Aaa… !!
Khương Phàm kịch liệt giãy dụa, lại bị một lực lượng vô hình nhanh chóng kéo hắn bay lên không.

- Ca ca!
Khương Uyển Nhi kêu lên đầy sợ hãi, mấy người Tiêu Phượng Ngô cũng nhanh chóng phóng tới, xông về phía trụ sáng.

Giờ khắc này, bọn hắn rốt cuộc cũng đã hiểu rõ mục tiêu của Hồn Thiên thánh địa.

Không phải Khương Phàm, mà là bọn hắn đây.

Thực lực Khương Phàm nhanh nhẹn dũng mãnh, lại có thể bay lượn, truy bắt quá khó khăn.

Nếu như có thể ném Khương Phàm ra khỏi Thiên Khải bí cảnh, ngược lại bắt bọn hắn, không chỉ có thuận tiện mà còn có thể dùng bọn hắn làm con tin, kiềm chế Khương Phàm ở ngoài thành Thiên Khải, khoanh tay chờ bị bắt!.


Bình luận

Truyện đang đọc