ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


- Những người khác đã chết hết rồi sao? Đi ra ngay đi!
Nam tử Lôi văn quá sợ hãi, hắn lo lắng tìm kiếm đồng bạn của mình.

Khương Phàm không chú ý tới trận chém giết, sau khi ánh mắt tìm kiếm khắp các nơi thì cũng đã tập trung vào nơi xa.

Sau khi Hoa Vị Ương bị thủy triều nuốt sống cũng không hề bối rối, mà tìm kiếm được Hoá Sinh Bát đã rơi xuống, sau đó lại tiếp tục chìm ở đáy nước, thừa dịp thủy triều trùng kích mà thoát khỏi đó.

Nàng rõ ràng đã bố trí xong hết, nhất cử vây giết Khương Phàm.

Mà khoảng cách nơi này lại rất gần cửa hang, còn có thể giao Khương Phàm cho thánh địa.

Không chỉ có thể gây dựng mối quan hệ với cùng thánh địa mà còn có thể nói rõ thân phận Khương Phàm cho bọn hắn, mượn lực lượng thánh địa xử lý Thiên Sư tông.

Không nghĩ tới, đều đã sắp xếp hết như vậy rồi mà vẫn không thể nào vây bắt được Khương Phàm.

Cự đỉnh kia lại còn có thể phá băng trụ, phá tan cả Hoá Sinh Bát?
Chẳng lẽ là bảo bối Thiên Sư tông từ lấy được từ cổ thành dưới đất?
Vì sao lại chưa từng nghe nói qua?
- Mấy tên ngu xuẩn này sợ là sống không được.

Lại tìm những người khác thôi!
Hoa Vị Ương có thể mê hoặc mấy tên này, lại còn có thể mê hoặc càng nhiều.

Lần sau, ít nhất phải bảo đảm có hai cường giả cảnh giới ngũ trọng thiên.

Hoặc là, trực tiếp liên thủ cùng thánh địa nào đó?
Hoa Vị Ương đang lén lút đi dưới đáy nước, thủy triều đục ngầu xung quanh đột nhiên bị ánh sáng chiếu thành màu hồng.

Một thanh hỏa thương màu vàng từ trên trời giáng xuống, xông vào thủy triều thẳng đến chỗ Hoa Vị Ương.


- Đáng chết.

Hoa Vị Ương lập tức vung Hoá Sinh Bát ra, cưỡng ép huy động tia sáng bên trong.

Một vòng xoáy thôn phệ mãnh liệt quét ra nuốt hết kim thương, càng nuốt hết dòng thủy triều đang lao nhanh xung quanh.

Bên trong Hoá Sinh Bát xác thực có tồn tại một vùng biển mênh mông, theo dò xét, phạm vi tương đương đại dương vạn dặm
Một khi đại dương này xoay tròn, hình thành lực lượng thôn phệ, thì… quá kinh khủng.

Chỉ là, bây giờ Hoa Vị Ương vẫn không thể phát huy ra được một phần vạn lực lượng của Hoá Sinh Bát.

Dù vậy, để ứng phó Linh Nguyên cảnh bình thường vẫn rất dư xài.

- Khương Phàm, đến đây!
Hoa Vị Ương kéo Hoá Sinh Bát về phía không trung.

Một mảng tia sáng hoa mỹ đang nhanh chóng tới gần.

Nhưng...!Không đúng!!
Đây không phải là võ pháp, mà là một con thải điệp khổng lồ!
- Hỗn đản!!
Sắc mặt Hoa Vị Ương hơi biến, cũng biết đã hỏng rồi.

- Ta, đến rồi!
Khương Phàm rơi xuống sau lưng Hoa Vị Ương, tàn đao đánh về phía trước một kích.

Cánh tay tinh tế đang cầm Hoá Sinh Bát theo đó mà rơi xuống đất.

- Aaa… ! Tay của ta, tay của ta a!
Hoa Vị Ương kêu thảm lui lại, hoảng sợ nhìn Khương Phàm đang đằng đằng sát khí.

- Đây là Bảo khí gì?
Khương Phàm nhặt Hoá Sinh Bát lên, thứ này vậy mà lại có thể chống đỡ được Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh va chạm.

Một sợi tia sáng lại có thể vẩy xuống vài Thập Lý Hà triều (Sông lớn mười lý)
- Hoá Sinh Bát! Bất luận núi đá hay là sinh linh, đi đến đều không còn hài cốt, thần hồn câu diệt.

Hoa Vị Ương đau đến sắc mặt trắng bệch, thân thể nhỏ yếu không nhịn được mà run run.

- Từ đâu lấy được?
- Cổ thành dưới mặt đất!
- Làm sao giải trừ liên hệ với ngươi?
- Giết ta...!
Hoa Vị Ương vừa mở miệng, Khương Phàm đã mang theo đao bổ tới.

- Nó là của ca ca ta! Chủ nhân thật sự là ca ca ta, Hoa Vị Yêu!
- Ta chỉ có quyền sử dụng!
Hoa Vị Ương cao giọng thét lên.

Khương Phàm cưỡng ép dừng tàn đao lại trước mặt Hoa Vị Ương.

- Ngàn lần là sự thật! Nếu như nó chân chính thuộc về ta, ta vừa ra tay đã có thể thủ toàn bộ các ngươi đi vào, không cần phiền toái như vậy.


Hoa Vị Ương hoảng sợ nhìn lưỡi đao đang ở gần ngay trước mắt.

- Tạm thời tin ngươi, chờ đến khi bắt được Hoa Vị Yêu, chúng ta lại kiểm tra, đi đến chỗ đệ đệ ngươi trước đi.

Ta vốn định dẫn ngươi đi ra, không nghĩ tới ngươi lại tự đưa mình tới cửa.

Cái bẫy này không tệ, nhưng ngươi đã đánh giá cao chính mình rồi.

Khương Phàm thu Hoa Vị Ương vào tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp, cũng bỏ Hoá Sinh Bát vào tầng đầu tiên.

- Nhị tỷ?! Sao tỷ cũng vào đây rồi?
Hoa Vị Lạc khó có thể tin được mà nhìn Nhị tỷ mới bị ném vào đây.

- Không sao cả, đừng lo lắng.

Đại ca ngươi vẫn còn ở bên ngoài.

Hoa Vị Ương kéo mảnh vải trên đầu xuống, cuốn lấy cổ tay.

- Có đan dược không?
- Không có!
Hoa Vị Lạc lắc đầu, đừng nói đan dược, ngay cả nước uống cũng đều không có.

- Vậy tay ta phải làm sao bây giờ?
Hoa Vị Ương đau đến mặt tái nhợt, cũng có chút sợ hãi.

Nếu như trị liệu trễ, chỉ sợ cả đời mình đều sẽ phải tàn tật.

- Nhị tỷ, tỷ cố nhịn thêm, chờ đại ca giết Khương Phàm, chúng ta có thể đi ra.

Hoa Vị Lạc rất có lòng tin với đại ca mình, chỉ cần cùng Khương Phàm chạm mặt là có thể khống chế Khương Phàm lại.

- Không cần chờ đại ca, Khương Phàm sống không được mấy ngày nữa.

Hoa Vị Ương cắn răng nói.

- Là sao? Bây giờ các ngươi ở đâu?
Hoa Vị Lạc hoàn toàn không biết gì với tình huống bên ngoài cả.


- Ở một bí cảnh thần kỳ, bên ngoài có rất nhiều đệ tử thánh địa.

Khương Phàm không biết sống chết, đã khiêu khích tam đại thánh địa, hắn sống không lâu nữa đâu.

Chờ Khương Phàm vừa chết, chúng ta có thể sống sót đi ra.

Hoa Vị Ương ngồi dựa vào cạnh góc, chờ ngày Khương Phàm bị giết.


Đao Hoàng mang theo Dạ An Nhiên trở về.

Tám tên thí luyện giả đều không ngoại lệ, toàn bộ đều bị xử lý xong.

- Đường Diễm?
Thái Long đuổi tới trước nhất, cách rất xa đã thấy hỏa dực màu vàng của Khương Phàm.

- Hắn đang làm gì ở đó? Làm sao lại náo ra thanh thế lớn như vậy?
Thương Hàn Nguyệt theo sát đuổi tới, nhìn vũng bùn khắp các dãy núi, biểu hiện cũng trở nên cổ quái.

Gia hỏa này một ngày không phát điên thì toàn thân không dễ chịu sao?
Còn có, hắn lại xuất hiện từ đâu, không phải đã vào hầm đá sao?
- Người thật đúng là không ít.

Khương Phàm đã nhìn thấy Thái Long, Thương Hàn Nguyệt, thấy được Thác Bạt Hoằng, u Dương Yên, cũng nhìn thấy Diêm Lâu.

Bọn tử đệ thánh địa này quả nhiên đều tụ tại nơi đó.

- Diêm Lâu tìm được trợ thủ tới rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc