ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

253: Ai Tới?


- Thời kỳ bình thường, đương nhiên không thể lui. Nhưng thời kì vô thường, lui về phía sau mới thật sự là đi về phía trước.

Nạp Lan Thanh Lạc suy yếu cười một tiếng:

- Một hài tử mười ba tuổi, chỉ sẽ biết nói mà thôi.

- Thanh Lạc cô nương, ngươi chỉ lớn hơn ta ba tuổi, cũng không phải quản lý sự vụ gia tộc. Nếu như ngươi bởi vì tuổi tác xem nhẹ một người, vậy thì quá hạn hẹp.

Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu:

- Nếu như ngươi đủ thông minh, đã nên hiểu ta vừa rồi là đang cự tuyệt ngươi, chỉ là thái độ tương đối uyển chuyển.

Khương Phàm lại nói:

- Nếu như ngươi đủ thông minh, nên nghiêm túc cân nhắc lời nói của ta. Cái gì gọi là hướng về phía trước, cái gì gọi là lui lại.

Nạp Lan Thanh Lạc nhìn Khương Phàm trầm mặc một hồi, vuốt vuốt trên trán, để cho mình cố gắng thanh tỉnh.

- Ngươi lại nói ba câu nói, thuyết phục được ta, ở lại, nói không được, ngươi trong đêm rời khỏi, ta coi như chưa thấy qua ngươi.

- Câu đầu tiên, hoàng thất ngay cả Đan quốc đều muốn áp chế, huống chi Tử Vi thương hội. Mặc kệ lúc nào, phương pháp gì, hoàng thất sớm muộn cũng sẽ xử lý Tử Vi thương hội.

- Câu thứ hai, tại lúc Thiên Hoa hội tìm tới các ngươi, một khắc này, ánh mắt hoàng thất đã tập trung vào Nạp Lan gia tộc các ngươi. Nếu như Nạp Lan gia cự tuyệt hợp tác với Thiên Hoa hội, hoàng thất sẽ xem xét các ngươi đến cùng muốn làm gì. Nếu như Nạp Lan gia cùng hợp tác cùng Thiên Hoa hội, hoàng thất sẽ coi là khiêu khích.

- Câu thứ ba, lui lại mặc dù rất đau khổ, khó khăn nhưng có thể sống, cũng có thể là một lần tân sinh. La Phù sơn trải rộng cơ hội buôn bán, có Thiên Sư tông cùng Khương gia toàn lực hiệp trợ, các ngươi sẽ trở thành một lực lượng hoàn toàn mới tại nơi đó. Ba nhà hợp tác, có thể ảnh hưởng toàn bộ La Phù, cũng mượn tên La Phù, không sợ Lang Gia quốc! Mệnh, từ đây giữ ở trong tay chính các ngươi!

Nạp Lan Thanh Lạc hơi kinh ngạc.

Lời nói này là Khương Phàm của tự mình nghĩ, hay là Khương Hồng Võ dạy?

- Mệnh...

Nạp Lan Thanh Cảnh nhẹ giọng một câu, nhìn qua khoảng không lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

- Tân sinh cũng tốt, hai trăm năm, cũng nên thay đổi cách sống khác.

Nạp Lan Thanh Lạc nghiêm túc suy tính một lát, chống thân thể suy yếu lên, xuống giường:

- Ngươi chờ ta ở đây.

Nạp Lan Sóc đuổi đi tất cả mọi người, ngồi trong thư phòng, một mình tự hỏi tình thế trước mặt.

Mặc dù hoàng thất còn không có toát ra bất luận ý tứ gì muốn nhằm vào Nạp Lan gia.

Nhưng là gia chủ, hắn biết rõ.

Thời điểm hoàng thất thật thể hiện ra ý tứ gì kia thì đã trễ rồi. Hắn nhất định phải ở trước đó, làm ra quyết định.


- Phụ thân?

Nạp Lan Thanh Lạc không để ý thị vệ ngăn cản ngoài cửa, đẩy cửa tiến vào.

- Vừa tỉnh sao, con nên nghỉ ngơi thật tốt.

Nạp Lan Sóc ngồi phía sau bàn đọc sách.

Hắn không cho châm đèn nến, cả phòng đen như mực.

- Phụ thân, ngài quyết định thế nào?

Nạp Lan Thanh Lạc chống đỡ thân thể ngồi xuống.

Nạp Lan Sóc trầm mặc thật lâu:

- Nạp Lan gia không thể ngồi chờ chết, nhất định phải đưa ra lựa chọn.

Nạp Lan Thanh Lạc căng thẳng trong lòng:

- Ngài muốn hợp tác cùng Thiên Hoa hội?

- Thiên Hoa hội là lựa chọn tốt, ta không hy vọng xa vời có thể đi ra khỏi Tây Cương, chỉ hy vọng có thể bảo trụ cơ nghiệp bây giờ.

- Nhưng ngài liền không có nghĩ tới, Thiên Hoa hội kỳ thật có mục đích khác?

Nạp Lan Thanh Lạc vừa sốt ruột, ý thức mê muội một trận, một hồi lâu mới tiếp tục nói.

- Thiên Hoa hội biết rõ hoàng thất rất có thể sẽ ra tay với chúng ta, còn công nhiên đến nói chuyện hợp tác. Đây không phải khiêu khích hoàng thất sao? Bọn hắn cuối cùng chỉ là một cái thương hội, ở đâu ra lá gan? Con hoài nghi, Thiên Hoa hội đã cùng hoàng thất hợp tác. Cái gọi là kết minh này, chính là hoàng thất muốn xem xét chúng ta, bắt đầu chiếm đoạt chúng ta.

Nạp Lan Sóc ngồi sau bàn đọc sách trầm mặc không nói, cũng không có thể hiện gì.

Nạp Lan Thanh Lạc kỳ quái với phản ứng phụ thân, nghĩ lại:

- Phụ thân, ngài đoán được chút này?

- Hết thảy đều là suy đoán mà thôi.

- Vậy ngài còn...

- Nếu như ta cự tuyệt Thiên Hoa hội, cũng chỉ có thể có một lựa chọn.

- Lựa chọn gì?

- Đặt cược! Ta cược người cầm quyền hoàng thất đời tiếp theo sẽ là Đại hoàng tử gần đây loạn La Phù!


- Ngài muốn đầu nhập vào hoàng thất?

- Ta muốn...

Nạp Lan Sóc do dự mãi, nhưng vẫn mở miệng:

- Gả con cho Đại hoàng tử.

Đầu Nạp Lan Thanh Lạc ông ông một tiếng, còn không có né khỏi dây dưa với Vi gia, bây giờ mình lại muốn bị ném cho hoàng thất?

- Con gả cho Đại hoàng tử, chẳng khác nào thể hiện thái độ Nạp Lan gia chúng ta với hoàng thất. Chúng ta có thể bình ổn vượt qua lần nguy cơ này. Chỉ là, khổ cho con.

Nạp Lan Sóc không nỡ Nạp Lan Thanh Lạc.

Mà vùng đất cung đình, vô cùng hung hiểm, Đại hoàng tử lại có tính tình bạo ngược, cuộc sống tương lai của Nạp Lan Thanh Lạc chỉ sợ sẽ không quá dễ chịu.

Trong lòng Nạp Lan Thanh Lạc là một trận bi thương, cảm giác mệt mỏi đột nhiên tăng thêm, giống như cả chút sức lực cũng không có.

- Thế nhưng, phụ thân... Ngài nghĩ tới sau này thì thế nào? Ta gả đi, chỉ có thể bảo đảm thế hệ này, tương lai thì sao?

Nạp Lan Sóc nói:

- Ngươi tận khả năng lấy lòng Đại hoàng tử, sinh mấy vị hoàng tử, đời sau liền có bảo đảm.

Nạp Lan Thanh Lạc đau thương cười một tiếng.

- Ngài đều đã tính tốt.

- Ta tin tưởng trí tuệ của con, tin tưởng năng lực của con, vận mệnh sau này của Nạp Lan gia đặt ở trên người con.

Nạp Lan Sóc cũng không muốn làm như thế, nhưng đây là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ tới.

- Nếu như ngài kiên trì muốn đem con gả cho hoàng thất, con... Gả! Nhưng trước khi ngài có quyết định cuối cùng, con có một đề nghị, chúng ta kỳ thật còn có một con đường có thể đi.

Nạp Lan Thanh Lạc nhìn phụ thân, nói:

- Thừa dịp hoàng thất còn không có ra tay với chúng ta, toàn diện rút khỏi Tây Cương, lui vào La Phù.

- Thanh Lạc, ta hiểu tâm tình của con, nhưng cái này cũng không phải là có thể thực hiện. Chúng ta ở chỗ này sinh tồn đã hai trăm năm, cơ nghiệp của chúng ta trải rộng các nơi ở Tây Cương, muốn từ bỏ, nói nghe thì dễ.

Nạp Lan Sóc lắc đầu, con đường này không chút suy nghĩ, cũng không cần nghĩ.

- Người Khương gia tới, xin mời Nạp Lan gia đến La Phù. Thiên Sư tông và Khương gia, sẽ dốc toàn lực hiệp trợ Nạp Lan gia, vào La Phù... bắt đầu lại từ đầu...

Nạp Lan Sóc nhìn Nạp Lan Thanh Lạc, ánh mắt hơi rung nhẹ, bỗng nhiên đứng dậy:

- Ai đến rồi!!


254: Vô Liêm Sỉ


Sóc.

- Khương Hồng Võ bảo cho ngươi tới?
Nạp Lan Sóc chau mày, tuyệt đối không nghĩ tới Khương gia vậy mà lại chủ động tìm tới.

Khương Phàm gật đầu.

- Vâng.

- Khương Hồng Võ còn nói cái gì không?
- Nạp Lan gia ở lại Lang Gia quốc, vận mệnh vĩnh viễn giữ ở trong tay hoàng thất, Nạp Lan gia lui vào La Phù, mới có thể là tự nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Nạp Lan Sóc hừ một tiếng:
- Khương Hồng Võ hắn nói ngược lại nghe thật nhẹ nhàng linh hoạt.

Hắn bây giờ nắm giữ vận mệnh của mình rồi? Còn không phải giống chó nhà có tang sao, gửi nuôi tại Thiên Sư tông, sống một ngày tính một ngày.

- Phụ thân!!
Nạp Lan Thanh Lạc rất bất mãn ngữ khí của phụ thân.

Nạp Lan Sóc hừ một tiếng:
- Ta nói chính là sự thật.

Khương gia là đào tẩu, không phải rút đi.

Khương gia bây giờ là an toàn, nhưng đao của hoàng thất cũng chưa có rơi xuống, càng không có dự định thu lại.


Một đao này, sớm muộn cũng sẽ bổ trên cổ Khương Hồng Võ hắn.

- Nạp Lan gia chủ không cần kích động.

Lần này ta tới, chỉ cung cấp một phương hướng lựa chọn cho Nạp Lan gia.

Các ngươi ở lại, chúng ta tôn trọng, cũng mong các ngươi có thể càng tốt hơn.

Các ngươi tiến vào La Phù, Thiên Sư tông, Khương gia sẽ toàn lực hiệp trợ các ngươi một lần nữa phát triển.

Ba bên chân vạc mà đứng, nhất định có thể ảnh hưởng La Phù.

Mà La Phù không thể nghi ngờ chính là một nơi có thể chống đỡ Lang Gia quốc.

Khương Phàm nói đơn giản vài câu liền không nói thêm gì nữa.

- Phụ thân, ngài khả năng cảm thấy từ bỏ nơi này hết thảy sẽ rất khó, nhưng ở lại liền dễ dàng sao? Nạp Lan gia từ ngày bị quyển định tại Tây Cương kia trở đi, có một đời nào sống được dễ dàng? Ngài có thể lựa chọn gả ta cho hoàng thất, nói không chừng thật có thể thắng được khoan dung, nhưng cung đình tranh đấu, gió tanh mưa máu, ta không phạm sai lầm cũng khó khăn, huống chi muốn bồi dưỡng hoàng tử….

- Ngài có thể lựa chọn từ bỏ hết thảy, lui về La Phù, có lẽ một lần nữa cất bước sẽ vô cùng gian nan, nhưng nếu như đứng vững bước chân, tương lai Nạp Lan gia liền sẽ thật có một cuộc sống mới.

Ngài bây giờ quyết định sẽ ảnh hưởng mấy đời phía sau, thậm chí mười mấy đời.

Ta lấy thân phận con cháu Khương gia, thỉnh cầu ngài...!Thận trọng quyết định.

Nạp Lan Thanh Lạc chậm rãi quỳ xuống trước mặt Nạp Lan Sóc, dập đầu.

Nạp Lan Sóc trầm mặc.

Quyết định của mình ảnh hưởng tương lai mấy đời người!
Lời này, đã không chỉ là một người nói với hắn.

Thành, hắn xứng đáng liệt tổ liệt tông, xứng đáng hậu thế tử tôn.

Bại, hắn chính là tội nhân gia tộc, bị hậu thế oán hận.

Thật lâu, Nạp Lan Sóc nhắm mắt lại, thật vất vả quyết định từ bỏ Thiên Hoa hội, ủng hộ hoàng thất, kết quả, trước mặt lại nhiều thêm một con đường.

Nhất định càng gian nan, nguy hiểm hơn, thậm chí càng hỗn loạn hơn.

Thế nhưng, con đường này...!Tựa hồ có giá trị phấn đấu.

Vận mệnh, ít nhất là do mình cầm.

Trong lòng Nạp Lan Sóc bỗng nhiên có cỗ nhiệt huyết, đùn một cái, từ bỏ hết thảy, lại bắt đầu lại từ đầu, thay xương đổi thịt, đẫm máu trùng sinh.

Nhưng cỗ này nhiệt huyết rất nhanh đã biến mất.

Hắn không chỉ muốn vì mình phụ trách mà còn muốn phụ trách gia tộc khổng lổ, càng phải phụ trách vô số những người phụ trách thương hội đi theo hắn.

Huống chi, gia tộc lớn như vậy, muốn rút lui, nói nghe thì dễ, nhưng bất kỳ tình huống bất thường gì cũng đều sẽ phản hồi đến hoàng thất trước tiên.

- Nạp Lan gia chủ, xin cho ta nói thêm mấy câu.

Các ngươi khả năng cảm giác địa vị Thiên Sư tông ở La Phù bất ổn, có khả năng các ngươi cảm giác thực lực Khương gia rất yếu.

Lấy năng lực của bọn họ bây giờ, miễn cưỡng có thể tự vệ nhưng còn chưa đủ để các ngươi toàn diện rút lui.

Nhưng, các ngươi có thể phái người tiến vào La Phù điều tra.

Toàn bộ Thiên Sư tông, thậm chí địa vị Khương gia đã vài ngày trước phát sinh thay đổi.

Khương Phàm chỉ về mình:
- Ta, đã được Vô Hồi thánh địa thu làm đệ tử!
- Cái gì??
Nạp Lan Sóc có chút biến sắc, ngay cả Nạp Lan Thanh Lạc đang quỳ trên mặt đất đều ngẩng đầu.

Hai phụ tử đều khó mà tin được nhìn đến Khương Phàm.

Vô Hồi thánh địa?
Khương Phàm gia nhập vào Vô Hồi thánh địa rồi?
Thánh địa biết rõ Khương gia và Lang Gia quốc có mâu thuẫn, lại còn công nhiên tiếp nhận?
Đây là khiêu khích, hay là xác thực coi trọng thiên phú của Khương Phàm?
- Ta tiến vào thánh địa liền không thể nhúng tay chuyện bên ngoài.

Nhưng chỉ bằng thân phận này, chí ít có thể ổn định địa vị Thiên Sư tông cùng Khương gia, có thể thay bọn hắn mời chào càng nhiều ủng hộ.

Nếu như Nạp Lan gia chân chính quyết định lui vào La Phù, bọn hắn có năng lực bảo hộ các ngươi, có năng lực hơn giúp đỡ bọn ngươi trùng sinh.

Trong lòng Khương Phàm nói lời xin lỗi với thánh địa, thật sự là thanh danh này dùng quá tốt.

Nạp Lan Sóc gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Thánh địa?
Đây quả thực là một bước lên trời!

Lấy tiềm lực Thánh phẩm Thú linh văn của Khương Phàm, nếu như được thánh địa bồi dưỡng.

Tương lai, tiềm lực vô cùng rộng mở.

Bây giờ Khương Phàm còn đứng ở nơi này nói chuyện với bọn họ, tương lai bọn hắn muốn gặp Khương Phàm chỉ sợ đều không có cơ hội.

- Phụ thân...!
Nạp Lan Thanh Lạc đứng lên, mong đợi nhìn phụ thân.

Giống như Khương Phàm nói, mặc dù tiến vào thánh địa, ngăn cách với đời, nhưng thanh danh dùng quá tốt.

Từ nay, ai dám động đến Khương gia đều phải suy nghĩ thật kỹ, thật cân nhắc.

Ai dám đụng Thiên Sư tông cũng phải đắn đo mấy phần.

Ở thời điểm này, nếu như Nạp Lan gia có thể thuận lợi lui vào La Phù, tối thiểu có thể bảo đảm an toàn.

- Các ngươi lui xuống trước đi.

Cho ta suy nghĩ thật kỹ một chút.

Trước tiên Nạp Lan Sóc muốn phái người đi La Phù xác minh tình huống.

Rời khỏi phòng.

Nạp Lan Thanh Lạc hít không khí trong lành một hơi thật dài, bỗng nhiên cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều..


Bình luận

Truyện đang đọc