ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Mặc dù bọn hắn không có dung hợp ngọc phù, nhưng tùy thời có thể lấy, cho nên Loan Hồng Hi chưa từng có xua đuổi.

- Chia đều!

Khoái Kiệt chủ động đề nghị.

- Ta đồng ý.

Hứa Như Lai đồng ý.

Bọn hắn bây giờ cũng không nguyện ý vận dụng ngọc phù, cho nên thoáng yếu thế.

- Ta muốn cái đầu kia, muốn phần xương sống kia! Muốn áo giáp, muốn mũ giáp!

Loan Hồng Hi cao ngạo chọn bảo bối quan trọng nhất.

Khoái Kiệt lập tức quát tháo:

- Đừng quá làm càn, ngươi có thể muốn đầu lâu, nhưng xương sống phải thuộc về Vạn Đạo Thần Giáo chúng ta. Ngươi có thể muốn mũ giáp, nhưng áo giáp nhất định phải thuộc về chúng ta.

- Vậy liền thử một chút?

Loan Hồng Hi ra lệnh một tiếng, Hỏa Xà phát ra tiếng rít gào sắc nhọn, thân thể cao lớn mãnh liệt đè về phía trước.

- Đầu lâu cùng xương sống, ngươi chỉ có thể chọn một!

Khoái Kiệt một bước cũng không nhường.


- Đừng không biết tốt xấu, nếu không ta làm cho các ngươi liền dùng ngọc phù ngay bây giờ!

- Ngươi dám không? Chúng ta nơi này có Niết Bàn ngũ trọng thiên, lục trọng thiên, nếu quả thật dùng, các ngươi còn có cơ hội đàm phán?

Sau khi giằng co một phen kịch liệt, Loan Hồng Hi đạt được đầu của Thái Võ Nhân Hoàng, Khoái Kiệt đạt được xương sống, mũ giáp cùng áo giáp thì thuộc về Chí Tôn Kim Thành.

Những mảnh hài cốt cùng áo giáp còn sót lại khác, trong quá trình phân phối có khuynh hướng thuộc về Tru Thiên Thần Điện, thứ hai là Vạn Đạo Thần Giáo, Chí Tôn Kim Thành cầm một số nhỏ.

Tất cả đều vui vẻ!!

- Tìm Khương Phàm cho ta!

Loan Hồng Hi vừa lòng thỏa ý, khống chế Hỏa Xà rời khỏi Nhân Hoàng điện.

Chỉ cần bắt lấy Khương Phàm liền có thể cướp được tất cả bảo bối trong tay Khương Phàm.

Ví dụ như Thái Tổ sơn, ví dụ như đầu lâu Kỳ Lân, ví dụ như di cốt tiên tổ trấn thủ mộ Kỳ Lân, lại ví dụ như hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ.

Tên hỗn đản kia đơn giản chính là một cái bảo khố di động!

Bọn hắn nhất định phải nhanh chóng hành động, trước khi Vạn Đạo Thần Giáo mời đến những cường giả khác, phải bắt lấy Khương Phàm, sau đó di chuyển bảo tàng ra ngoài.

Khương Phàm đã sớm rời khỏi Thái Võ Nhân Hoàng điện, nhanh chóng phóng tới chỗ sâu trong rừng.

Ngọc phù vừa ra, tình thế liền nghịch biến.

Nhất là rơi xuống trên tay tử địch.

Nếu như bây giờ lại bị vây lại, thật sự là không có chỗ có thể trốn.

Tuy nhiên trong tay hắn còn có hai tấm ngọc phù, một tấm cho Kiều Vô Hối, một tấm có thể cho Kiều Hinh.

Kiều Vô Hối tiếp tục tọa trấn vực sâu, Kiều Hinh cùng hắn đi ra gây náo.

Nhưng... Khương Phàm chạy tới trước liền từ từ ngừng lại.

Năm tấm ngọc bài, một tấm đã bị dùng, hai tấm đang ở trên tay hắn. Còn có hai tấm kia đã bị Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành lấy được. Bọn hắn cầm tới ngọc bài sẽ dùng lập tức, hay là sẽ đưa đến giao cho Thánh Linh ở bên ngoài?

Nếu có hi vọng, bọn hắn khẳng định là đưa đến bên ngoài.

- Thánh Linh...

Khương Phàm càng nhăn mày càng chặt, nếu như có hai Thánh Linh vào đây, đủ để quét ngang Thượng Thương cổ thành, càng có thể tiếp cận vực sâu.

Đến lúc đó, coi như Kiều Vô Hối gánh vác, cũng nhất định sẽ bại lộ tình huống trong vực sâu.

- Không được!!

Khương Phàm quả quyết quay người đuổi bắt.


Nhất định phải cưỡng ép cản bọn họ lại trước khi Vạn Đạo Thần Giáo hoặc là Chí Tôn Kim Thành rời khỏi.

Khương Phàm chau mày, như thế này quá mạo hiểm, một khi ép bắt, bọn hắn khẳng định sẽ giao ngọc phù cho cường giả Niết Bàn cảnh nào đó, đến lúc đó mình liền gặp nguy hiểm.

Nhưng, chỉ cần không đưa Thánh Linh vào đến, hắn nhấc lên nguy hiểm lại lớn hơn nữa đều đáng giá.

Mục tiêu hàng đầu, Vạn Đạo Thần Giáo!

Thời điểm Khương Phàm trở lại gần Thái Võ Nhân Hoàng điện, biển người đang chen chúc rời khỏi, tụ tập ở nơi đó không cam lòng nghị luận.

Đại Quang Mang Thánh Điện lo lắng bị Vạn Đạo Thần Giáo đuổi bắt, mang theo Nhân Hoàng Kiếm nhanh chóng rời khỏi.

- Ngọc phù vừa ra, cục diện tại Thượng Thương cổ thành liền muốn thay đổi.

- Bây giờ cao nhất đều là Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên, mọi người đứng tại vấn đề giống nhau, xuất hiện đồ tốt đều có thể tranh một chuyến, nếu như Chí Tôn Kim Thành cùng Vạn Đạo Thần Giáo mời Thánh Linh tiến đến, chúng ta còn chơi thế nào?

- Nếu quả thật có Thánh Linh tiến đến, tuyệt đối có thể lật tung Thượng Thương cổ thành, bảo bối toàn thuộc về bọn hắn.

- Chúng ta đều có thể trở thành con mồi, cướp được bảo bối liền đưa đi trước toàn bộ.

- Uy uy uy, có hứng thú liên hợp lại hay không, làm cho Vạn Đạo Thần Giáo dùng ngọc phù ở chỗ này?

- Ngươi điên rồi! Đây chính là hoàng tộc cùng hoàng đạo! Không nhìn thấy Khương Phàm đều xám xịt chạy trốn sao?

- Chớ hồ nháo. Thật sự đuổi đến tức giận, bọn hắn giao ngọc phù cho lão gia hỏa Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên lục trọng thiên, một chiêu cực mạnh, chúng ta đều được treo.

Khương Phàm sau khi hiểu rõ xuống tình huống liền lặng yên rút đi, quấn ra một đường cong, ngăn cản Đại Quang Mang Thần Điện đang thoát khỏi.

- Khương Phàm? Ngươi là lạc đường sao?

Bọn người Bùi Thiên Lam lập tức đề phòng, đối đãi với tên điên này, bọn hắn cũng không dám có chủ quan.

- Các ngươi đây là muốn đi đâu?


Khương Phàm từ trên cây nhảy xuống.

- Chúng ta đi đâu, không liên quan gì tới ngươi. Ngược lại là ngươi, chọn sai đối thủ.

Bùi Thiên Lam lặng lẽ ra hiệu với các trưởng lão.

- Chớ khẩn trương, ta không phải đến đoạt Nhân Hoàng Kiếm.

- Ngươi là đến đưa Thái Tổ sơn?

- Ha ha, Bùi công tử vẫn rất hài hước. Ta là tới hỗ trợ, chỉ cần trả một chút thù lao là được rồi.

- Chúng ta không có phiền phức, không cần hỗ trợ.

- Nếu như đám người Khoái Kiệt đi ra, Thánh Linh của Vạn Đạo Thần Giáo sẽ muốn tiến đến. Đến lúc đó, bảo tàng trong Thượng Thương cổ thành này còn có ai có thể giành được qua bọn hắn?

- Mặc dù bọn hắn đạt được ngọc phù, nhưng muốn bỏ Thánh Nhân vào đến, phải nhìn xem người của hoàng tộc hoàng đạo khác có nguyện ý hay không.

Bùi Thiên Lam không phải rất lo lắng, bây giờ cường tộc các phương đều tề tụ Tây Bộ, tất cả Thánh Linh đều gom lại cùng một chỗ, bọn hắn không thể nào cho phép có Thánh Linh không nhận áp chế xông vào Thượng Thương cổ thành.

- Nếu như bọn hắn có thể đuổi đến trước khi tin tức truyền ra mà rời khỏi liền có thể mời Thánh Linh tiến đến trước khi các phương kịp phản ứng.

- Coi như thật sự có Thánh Linh tiến đến, nguy hiểm cũng là ngươi.

- Ta là nguy hiểm, nhưng các ngươi cũng đừng hòng lần nữa đụng đến bảo bối.

- Nhiệm vụ của chúng ta là tiến đến tìm kiếm cơ duyên, chuyện Thánh Linh do bên ngoài phụ trách.


Bình luận

Truyện đang đọc