315: Nằm Yên Cũng Thắng
- Ngươi không được đi! Ngăn lại cho ta!
Các tộc lão hoàng thất giận dữ thét lên ra lệnh.
Vô số cường giả Tây Cương kích hoạt linh văn toàn bộ, tập trung vào Khương Hồng Võ.
Nạp Lan gia đã đào thoát, chắc chắn sẽ tăng cường lực lượng và ảnh hưởng của Thiên Sư tông.
Nếu như lại đem con mãnh hổ này trả về, muốn xử trí bọn hắn, khả năng là phải cần điều động lực lượng của toàn hoàng triều.
Cửu công chúa cũng chỉ vào Khương Phàm cảnh cáo:
- Ngươi là đệ tử Vô Hồi thánh địa, ngươi đại biểu cho Vô Hồi thánh địa, ngươi ngang nhiên bắt cóc dòng dõi hoàng thất chính là đang gây tai hoạ cho thánh địa.
- Hình như cô sai lầm rồi, Vô Hồi thánh địa mời chào ta.
Nhưng...!Ta không có chấp nhận, càng không đi qua nơi đó.
Ta và thánh địa không có quan hệ, ta không đại biểu cho thánh địa được.
Khương Phàm không để ý tới nàng.
Tiểu nha đầu này tuổi không lớn lắm nhưng chuyện biết được cũng không phải ít.
- Ngươi có thể từ bỏ thánh địa sao? Ngươi đang muốn trước khi đến thánh địa phải điên cuồng một lần, sau đó để thánh địa bảo vệ ngươi.
Cửu công chúa không tin Khương Phàm sẽ vứt bỏ một cơ hội tốt như vậy.
- Chờ ta trở lại La Phù thì các ngươi sẽ nghe được tin tức Vô Hồi thánh địa đã từ bỏ mời chào ta.
Đừng nói nhảm nữa, tránh đường ra, chúng ta phải về La Phù.
Khương Phàm bóp lấy Thường Lăng, giằng co với đám người.
- Ngăn lại!!
Tần Chính Thanh và các loại tộc lão hoàng thất cùng toàn chi đội đi lên phía trước nhất, mấy vạn cường giả Tây Cương cũng đằng đằng sát khí.
- Ta thấy hình như các ngươi còn chưa hiểu tình huống.
Giết một tên, để bọn hắn hiểu rõ ràng.
Khương Hồng Võ đưa tay chỉ đến Sở Uyên.
- Giết!!
- Không được!
Sở Uyên thét lên, mặt mũi trắng bệch.
Hắn là thánh văn, hắn có tương lai rất lớn, tuyệt đối không thể chết uất ức khi chỉ mới mười mấy tuổi được.
- Dừng tay!!
Các trưởng lão Kỳ Thiên điện nhao nhao gầm thét, trước tiên là lui sang hai bên.
Kỳ Thiên điện vừa mới chỉ phát triển hai mươi năm, thế hệ này cực kỳ quan trọng, bọn hắn tuyệt đối không thể từ bỏ bọn người Sử Uyên được.
- Các ngươi thì sao? Có muốn ta chặt lấy chân hoàng tử, cho các ngươi thanh tỉnh một chút hay không?
Khương Hồng Võ lạnh lùng nhìn tộc lão hoàng thất.
Sau khi tộc lão hoàng thất suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đè nén lửa giận xuống, sau đó lui lại sang hai bên.
Quốc quân Đan quốc than nhẹ, lại nói thêm một câu.
- Khương Hồng Võ, khả năng lần này ngươi sẽ rời khỏi, nhưng không bao lâu nữa ngươi sẽ đứng trước sự phản kích của toàn bộ Lang Gia hoàng triều.
Một khi hoàng thất điều người từ tứ đại cương vực, ngươi sẽ không chịu nổi năng lượng này, toàn bộ La Phù sơn mạch đều chưa hẳn có thể chịu đựng được.
Ta vẫn là câu nói kia, thừa dịp chuyện còn không có hoàn toàn mất khống chế, ta có thể ra mặt đàm phán.
Quốc quân Đan quốc rất rõ ràng lực lượng của Lang Gia quốc.
Mặc dù Bắc Cương bị Đại Hoang kiềm chế, nhưng Đông Cương, Nam Cương vẫn rất bình tĩnh, tông môn cường đại, cổ thành rất nhiều, một khi thế lực hai đại cương vực kia phát động, lực lượng đó là không thể nào khinh thường được.
Khương Hồng Võ vẫn không để ý tới, toàn bộ tinh thần đều đang đề phòng nhìn chằm chằm các cường giả xung quanh, mang theo Huyết Ngục đi lên phía trước.
Bọn người Yến Tranh cảnh giác xung quanh, cũng cảnh giác dưới mặt đất.
Xung quanh lui ra rất chậm, bọn hắn đi cũng chậm lại.
Bầu không khí khẩn trương đến cao độ, từ giữa trưa đến chạng vạng tối, bọn hắn gian nan bước ra khỏi thành Hoàng Phủ, đi đến hoang dã, sau đó...!chạy thẳng đến biên cảnh Tây Cương.
La Phù sơn mạch!
- Khương Hồng Võ liên thủ Tử Vi thương hội, bố cục Tây Cương, săn giết Đại hoàng tử.
Khương Phàm tự nguyện từ bỏ lời mời chào của Vô Hồi thánh địa, hóa thân thành Nạp Lan Thanh Diệu, dẫn dụ Đại hoàng tử, cùng Sở Uyên, Đinh Linh Lung và các thiên tài hoàng triều vào cuộc.
Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, tam đại thiên kiêu Kỳ Thiên điện cùng Hình Luyện, toàn bộ đã bị bắt, bị áp giải về La Phù sơn mạch.
La Phù sơn mạch lâm vào oanh động to lớn.
Ai cũng không nghĩ tới vị Vương gia chạy nạn này lại cuồng dã dữ dội như vậy.
Đại loạn thành Khôi Binh còn chưa đủ, bây giờ lại tái chiến thành Hoàng Phủ!
Đồ sát Kim Cương tông chưa đủ nghiền, quay đầu đã săn giết hoàng tử và thánh văn!
Khương Phàm càng là ngoài dự liệu, Vô Hồi thánh địa để đó lại không vào, một thân một mình đi mạo hiểm, dẫn dụ hoàng tử và các thánh văn vào cuộc.
Đây quả thật là sự kiện đặc sắc nhất những năm gần đây tại La Phù sơn mạch.
Rất nhiều người khiếp sợ cũng phấn chấn, lại kích động.
Bởi vì lúc trước Tây Cương xâm lấn La Phù đã để La Phù tổn thất nặng nề và nhận lấy nhục nhã, mười tám tông vội vàng nội loạn, không rảnh đi phản kích, toàn bộ La Phù đều kìm nén hỏa khí trong lòng.
Không nghĩ tới Khương Hồng Võ lại thay bọn hắn ra tay, trực tiếp bắt lấy kẻ cầm đầu.
Toàn bộ La Phù oanh động, hơn mấy ngàn vạn cường giả lao tới biên giới Tây Cương.
Trận rút lui dài đến ba ngày ba đêm, bọn người Khương Hồng Võ rốt cuộc cũng đã tiếp cận biên giới.
Cường giả đến từ Tây Cương càng ngày càng nhiều, đạt tới một trăm ngàn người.
Cường giả tuôn ra từ trong La Phù sơn mạch, cũng đạt tới mấy vạn người.
Giống như là hai trận thủy triều mãnh liệt đang lao nhanh.
- Trở về rồi!
Dạ Thiên Lan, Dạ An Nhiên, Khương Uyển Nhi đều ra nghênh đón.
Mấy người Nạp Lan Sóc cũng thở phào, bọn họ mang theo số lớn thị vệ gia tộc, vọt tới phía trước.
- Khương Hồng Võ, ngươi phải nghĩ rõ ràng! Nếu như áp giải hoàng tử và các thánh văn tiến vào La Phù, việc này sẽ đoạn, không có chỗ hòa hoãn.
Lang Gia hoàng triều sẽ tập hợp lực lượng cả nước vây quét Khương gia các ngươi.
Một tên cũng không để lại!
Tộc lão hoàng thất chỉ vào Khương Hồng Võ giận dữ mắng mỏ.
Khương Hồng Võ đều chán nghe rồi, tiếp tục mang theo bọn họ trực tiếp đi tới biên giới.
Cả dãy núi La Phù oanh động!
Thật là ngưu bức!
Quá mạnh!
Đây là muốn ăn thua đủ với hoàng triều sao?
- Khương Phàm!
Từ trong đội ngũ Tây Cương đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.
- Cứ như vậy trở về không phải có chút tiếc nuối sao? Đánh một trận đi! Đánh xong lại đi!.
316: Đánh Cược Sinh TửĐội ngũ hoàng thất nhanh chóng tách ra, một thiếu niên được số lượng lớn thị vệ hoàng thất chen chúc đưa ra.
- Lục hoàng tử? Hắn trở về rồi!
- Lục hoàng tử, thánh văn thế hệ này của hoàng thất, là kiêu ngạo của hoàng thất, cũng là hài tử Nhân Hoàng thích nhất. Cũng bởi vì Lục hoàng tử là thánh văn, lại rất được Nhân Hoàng yêu thích, cho nên mới một mực không có khâm định người thừa kế.
- Đại hoàng tử bố cục La Phù, Tam hoàng tử bố cục Thương Châu, chính là muốn dùng công tích chứng minh mình vượt trên vị Lục hoàng tử - thánh văn hoàng thất này.
Đám người hoàng triều lại nghị luận ầm ĩ, trong ánh mắt cũng có nhiều phần kính sợ.
Lục hoàng tử mặc một thân hoa phục màu tím, bên hông mang mạng nhện vàng, tóc đen buộc lên được trâm khảm bích mạ vàng cố định, thân thể thon dài ưỡn lên thẳng tắp, cả người phong thần tuấn lãng, bên trong lại lộ ra phần cao quý bẩm sinh.
Kiêu ngạo nghiêm nghị!
Cao không thể chạm!
Bọn người Khương Hồng Võ liên tiếp dừng lại, đối mặt với Lục hoàng tử đang đi tới.
- Lão Lục, ngươi tới thật là đúng lúc.
Đáy mắt Đại hoàng tử hiện lên tia nhìn sắt lạnh.
Đây là kẻ hắn ghét nhất, cũng là đối thủ cạnh tranh cường đại nhất của ắn.
Từ nhỏ đến lớn, đối kháng thế nào hay áp chế thế nào, mặc dù đa phần đều là mình thắng lợi, nhưng tiếc rằng thiên phú và tư chất của lão Lục quá cao. Tùy tiện đột phá liền có thể để Nhân Hoàng cực kỳ vui mừng.
- Đại ca, Tam ca, bị liên lụy sao.
Trên mặt Lục hoàng tử không cầm được mà cười một cái.
Cạnh tranh vị trí Thái tử càng ngày càng nghiêm trọng, hắn lựa chọn lấy lui làm tiến, đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên việc tu luyện. Chỉ cần thiên phú đủ mạnh, tin tưởng phụ hoàng chắc chắn sẽ cân nhắc hắn.
Nhưng thấy Tam ca mưu đồ Thương Châu, Đại ca bố cục La Phù, hắn cảm giác khả năng mình đã tính sai.
Không nghĩ tới, Tam ca đại ca lại có thể liên tiếp thua ở trên tay Khương Hồng Võ.
Mình, nằm không cũng thắng!
Sau khi hắn nhận được tin tức đã nhanh chóng chạy tới thành Hoàng Phủ, kết quả Khương Hồng Võ đã mang người chạy, hắn lại từ thành Hoàng Phủ đuổi đến biên cương.
Rốt cuộc cũng tại thời khắc cuối cùng này cũng chạy tới!
Nằm thắng thì nằm thắng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thể khiến cho mọi người đánh giá hắn như thế. Cho nên hắn muốn tại thời khắc mấu chốt đứng ra, chứng minh mình, biểu hiện mình.
- Lục đệ, mau tới cứu chúng ta trở về!
Tam hoàng tử thì không có nghĩ như vậy, nhìn nhân vật truyền kỳ của hoàng thất, hắn kích động đến mặt đỏ rần.
Rốt cuộc cũng được cứu.
Nạp Lan Thanh Lạc gạt người đi ra từ trong đội ngũ La Phù, tranh thủ thời gian giới thiệu cho Khương Phàm biết.
- Lục hoàng tử là Thánh linh văn hoàng thất, từ tám tuổi đã bắt đầu thức tỉnh linh văn, được hoàng thất toàn lực vun trồng. Thiên phú của hắn cực cao, tốc độ tu luyện nhanh đến kinh người, chính là tên cuồng luyện võ. Vì để làm chắc căn cơ, hắn còn tự nguyện khổ tu ba năm tại cảnh giới Linh Anh, cô đọng linh nguyên đến cực hạn. Vì để tăng cường sức chịu đựng khi chiến đấu, hắn còn khổ tu thể thuật, một cánh tay có thể đạt năm mươi ngàn cân. Vì để tăng cường kinh nghiệm chiến đấu, hắn thậm chí đã từ Đông Cương vào biển, mai danh ẩn tích chờ đợi hai năm.
Nạp Lan Thanh Lạc nhắc đến Lục hoàng tử, vẻ mặt và ngữ khí đều rất nghiêm trọng.
Nói bóng gió, đừng để hắn k1ch thích, người này không dễ chọc.
- Ta ở trong Thiên Sư tông, ngươi muốn chiến, tùy thời tới.
Khương Phàm ngược lại muốn đọ sức một phen với nhân vật này, tuy nhiên trường hợp hiện tại không thích hợp.
- Thiên Sư tông? Ha ha, tiểu đả tiểu nháo (chỉ những nơi nhỏ hẹp), không có ý nghĩa. Hôm nay có La Phù, hoàng triều và mười mấy vạn người chứng kiến, hay là trực tiếp ở ngay biên cương này, cỡ nào có được diễn võ trường như thế này đây. Ta đại diện hoàng triều, ngươi đại diện La Phù, ta tuyên chiến với ngươi, ngươi có dám tiếp?
Lục hoàng tử đi đến phía trước khiêu chiến.
- Không tiếp!!
Khương Phàm quả quyết cự tuyệt.
Hoàng triều bên kia lập tức vang lên từng đợt thổn thức.
- Không dám nhận?
- Hèn nhát! Rác rưởi!
- Thánh phẩm Thú linh văn cái gì, ta thấy chính là có tiếng không có miếng. Hắn còn không vào thánh địa, chính là không dám!!
- Chớ mắng hắn, hắn chỉ là cảm giác mình không đại diện cho La Phù được, tự ti thôi, ha ha ha.
Hoàng triều càng ngày càng oanh động, quét sạch toàn trường, mười vạn người hò hét, thanh thế to lớn.
Lúc này không nhục nhã, còn chờ lúc nào đây.
Lục hoàng tử đưa tay đè ép, chờ sau khi đám người an tĩnh lại, hắn chỉ về phía Khương Phàm nơi xa:
- Vì trận luận võ này rất có ý nghĩa, ta và ngươi làm một vụ cá cược.
Khương Phàm giao Thường Lăng cho Dạ An Nhiên:
- Cá cược gì?
- Nếu như ta thắng ngươi. Ngươi thả người. Nếu như ngươi có thể thắng ta, ta có thể bảo đảm hoàng triều, nhất định trong một đoạn thời gian sẽ không dùng bất cứ phương thức nào tổn thương đến Khương gia.
Lục hoàng tử vừa nói ra lời này thì cả hoàng thất bên kia đều không kiềm chế được.
- Lục ca, ngươi muốn làm gì? Hoàng thất chúng ta không thể tha cho Khương gia. Chờ Khương Hồng Võ lui vào La Phù, không quá một tháng, hoàng thất có thể tập kết cường giả tứ đại cương vực, san bằng La Phù.
Cửu công chúa bước nhanh đi tới, bộ dáng đáng yêu nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh.
- Lục điện hạ, ngươi đưa ra ước định này cũng không có cùng thương lượng với chúng ta. Trường hợp này, không phải một câu của ngươi thì có thể đại biểu cho hoàng triều liền có thể thay hoàng thất ra quyết định.
Tần Chính Thanh cũng đi tới, ngữ khí hơi có bất mãn.
- Các ngươi có biện pháp cản bọn họ lại sao? Nếu như không có liền cứ theo ta!
Lục hoàng tử nhìn bọn hắn chau mày, lại nói:
- Chờ bọn hắn trở lại Thiên Sư tông, nắm trong tay số lượng lớn con tin, chẳng khác nào cầm quyền chủ động. Mặc kệ các ngươi có hành động to lớn gì cũng đều sẽ bị quản chế khắp nơi. Cho nên, nhất định phải ngay trước khi bọn hắn trở về La Phù, cản bọn họ lại, tận hết khả năng đổi con tin về. Ngươi muốn làm thế nào?
Các tộc lão xác thực không nghĩ ra được biện pháp thích hợp gì để ngăn Khương Hồng Võ lại, nhưng một tiểu hoàng tử như ngươi lại có thể làm gì?
317: Đánh Cược Sinh Tử (2)Lục hoàng tử đẩy bọn hắn ra, tiếp tục đi đến phía trước giằng co với Khương Phàm.
- Ta muốn là con tin. Ngươi muốn là kỳ hạn an toàn. Nếu như ngươi mang một con tin đi ra cược, thắng, ta có thể bảo đảm trong vòng ba tháng, hoàng triều sẽ không tiến công La Phù, càng sẽ không hãm hại Khương gia. Nếu như ngươi nếu dám cầm hai người đi ra cược, thắng, ta có thể bảo chứng trong vòng sáu tháng, Khương gia an toàn không việc gì. Ba người, tương đương chín tháng. Bốn người, tương đương là một năm. Ước định, do ngươi tự quyết.
m thanh Lục hoàng tử hòa với linh lực truyền khắp hoang dã mênh mông, rõ rõ ràng ràng quanh quẩn bên tai của mỗi người.
Hắn là phải để cho La Phù, thậm chí hoàng triều thấy được thực lực của hắn. Hắn càng phải dùng một trận đại thắng nhẹ nhàng vui vẻ lại lâm ly, giải quyết nguy cơ của hoàng thất, chứng minh năng lực của mình.
Cứ như vậy, vị trí Thái tử, trừ hắn ra thì không còn có thể là của ai khác.
Cả đám người hai mặt nhìn nhau, đây hình như đúng thật là biện pháp tốt nhất rồi.
- Một con tin đổi ba tháng? Thời gian quá dài!
Tần Chính Thanh nhíu chặt lông mày, biện pháp thật có thể thực hiện, chỉ là ước định này cần sửa đổi một chút.
Một vị tộc lão khác nói:
- Một con tin đổi một tháng, Khương Hồng Võ có thể đồng ý hay không? Ba tháng, đây quả thực là đủ để dụ hoặc bọn hắn, Khương Phàm không thể không chiến. Thế nhưng...
Tần Chính Thanh vẫn rất xoắn xuýt, chẳng may bị thua thì sao, liên tục mấy tháng thậm chí một năm không ra tay?
Mặt mũi hoàng thất còn để đâu được!
- Các ngươi cảm giác, ta sẽ thua bởi tên con hoang này?
Lục hoàng tử quay đầu, nhìn bọn hắn cười lạnh.
- Từ khi ta sinh ra đã dùng Tẩy Tủy Dịch điều trị thân thể, tám tuổi thức tỉnh linh văn, tu luyện các loại võ pháp, được Kỳ Thiên điện và hoàng thất dạy bảo. Ta chiến đấu vô số trận, kinh nghiệm phong phú. Mà hắn? Ha ha, nếu thật phải tính toán ra, tuy chỉ là mới thức tỉnh một năm thôi, nhưng tên Khương Phàm này đã từ Linh Anh cảnh lên tới Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên, chỉ dùng một năm, cảnh giới của hắn đã có bao nhiêu kiên cố? Lại đã ăn bao nhiêu đan dược? Ta có tuyệt đối nắm chắc sẽ thắng hắn!
Lục hoàng tử nói xong, ngạo nghễ quay người, lần nữa giằng co với Khương Phàm, hào hùng hò hét quanh quẩn khắp hoang dã:
- Khương Phàm, tiếp chiến!!
Bọn người Tần Chính Thanh suy nghĩ.
Thiên phú và thực lực của Lục hoàng tử bọn hắn đều rõ như ban ngày. Trận này có chín phần thắng.
- Cược?
Bọn người Tần Chính Thanh trao đổi ánh mắt, chậm rãi gật đầu:
- Cược!
- Một người, đổi ba tháng?
Khương Phàm bị lay động.
Ngay cả Khương Hồng Võ cũng bắt đầu cân nhắc.
Bọn hắn bắt cóc con tin đến Thiên Sư tông quả thật dùng để uy hiếp hoàng triều, nhưng, cũng sẽ triệt để chọc giận hoàng triều.
Khương Hồng Võ đã nghĩ sẽ tùy cơ ứng biến. Lợi dụng tình thế các tông La Phù đang hỗn loạn phức tạp sẽ mau chóng hình thành liên minh, cùng nhau đối kháng hoàng triều.
Nhưng như thế sẽ gặp phải rất nhiều biến cố, cũng sẽ xuất hiện rất nhiều nguy hiểm.
Nếu như có thể có mấy tháng xử lý thì có thể liên hợp thế lực La Phù tốt hơn. Nói không chừng mình còn có thể lợi dụng thời gian quý giá này, trùng kích Niết Bàn cảnh.
- Vương gia, nên cân nhắc thận trọng!
Yến Tranh và Côn Bác trao đổi ánh mắt, nhắc nhở Khương Hồng Võ.
Không phải bọn hắn không tin Khương Phàm, mà thời gian Khương Phàm tu luyện quá ngắn. Lục hoàng tử lại là Thánh phẩm song linh văn, kiếm thuẫn song binh văn, quả thực là vì chiến đấu mà sinh ra.
Nạp Lan Thanh Lạc cũng đang thuyết phục Khương Phàm, đây cũng không phải là trò đùa. Chẳng may thất bại, Lục hoàng tử còn có thể trực tiếp giết hắn.
- Chính ngươi quyết định đi!
Khương Hồng Võ tôn trọng lựa chọn của Khương Phàm, mặc dù đối với Khương Phàm cũng không có lòng tin gì, nhưng trên người Khương Phàm có rất nhiều bí mật.
- Nếu như... Ngươi nhất định kiên trì, liền cược một tên!
Dạ An Nhiên nhìn thấy ánh mắt Khương Phàm sáng lên liền biết tên điên này đã bắt đầu suy tính.
- Một tên, chính là ba tháng. Nếu như có thể có ba tháng đổi lấy an toàn, cũng không tệ.
Dạ Thiên Lan cảm giác vẫn à có thể thử một chút:
- Ngàn vạn lần phải cẩn thận, chớ bị hắn tính kế.
Khương Phàm đã có quyết định, đi đến phía trước, giơ tay lên duỗi về phía trước:
- Ta cược một năm!!
- Khương Phàm!!
Sắc mặt bọn người Khương Hồng Võ đại biến.
Không phải nói ba tháng sao?
- Tốt! Có dũng khí!
Đáy mắt Lục hoàng tử lộ ra tinh quang, lên tiếng hô to.
- Khương Phàm, trở về! Chúng ta không thể cược bốn tên.
Yến Tranh quát tháo.
Bọn hắn tính cả Hình Luyện, trong tay có bảy tên tù binh. Nếu như thua, đối phương khẳng định sẽ yêu cầu Đại hoàng tử, Sở Uyên, Đinh Linh Lung và Lục Tử Ngâm. Còn lại Hình Luyện và tên giả mạo, hoàng thất cần phải cũng không cần, đến lúc đó nói không chừng sẽ còn trực tiếp nhào tới.
Cái này không phải là cược một năm, đây là cược sinh tử của tất cả mọi người ngay hôm nay.
- Một năm, đối với chúng ta quá quý giá. Ta sẽ dùng mạng đi liều!
Khương Phàm cũng cảm thấy áp lực, nhưng một thời gian trước linh văn đã thăng hoa, tối thiểu có lực đánh một trận.
Nếu quả thật có thể tranh thủ thời gian một năm, hắn không tiếc tất cả cũng muốn tử chiến một trận.
Hoàng thất, Kỳ Thiên điện, các cường giả Tây Cương rốt cuộc cũng đều động tâm.
Nếu như có thể lấy lại được bốn người thì liền từ bỏ Hình Luyện và Tam hoàng tử.
Sau đó...
Bọn hắn có thể trực tiếp ở tại chỗ này khởi xướng tấn công, đem toàn bộ Khương gia bắt sống về hoàng thất.
Về phần Thường Lăng, bọn hắn cho rằng Khương Hồng Võ sẽ không dám làm hại nàng.
- Thời gian một năm, đối với chúng ta có chút ngắn.
- Ta phải thêm điều kiện. Trong vòng một năm hoàng thất các ngươi không thể đụng vào Khương gia, cũng không thể đụng Thiên Sư tông và Nạp Lan gia. Tốt nhất, ngay cả La Phù cũng không thể. Một khi có phát hiện, ta sẽ lập tức ở Thiên Sư tông giải quyết con tin.
Khương Phàm và Lục hoàng tử cách xa nhau năm mươi mét ra điều kiện.
- Ta đại biểu cho hoàng thất, đồng ý.
Lục hoàng tử không có ý kiến, bởi vì hắn khẳng định sẽ thắng định Khương Phàm.
- Xin mời toàn thể hoàng triều, La Phù làm chứng!
Khương Phàm hô to.
- Chúng ta, làm chứng!
Mười mấy vạn người cùng nhau lên tiếng, thanh chấn động cả hoang dã, bầu không khí bị nhen lửa.