ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

610: Ngươi Đã Bị Loại


Nhưng, tại không có tìm tới những thứ có thể sử dụng khác.

- Chính là khối này Địa Hoàng Tinh, xin ngài giao cho Thánh Chủ, nói cho người biết, cái này phối hợp với đan dược, cho Tiêu Phượng Ngô dùng.

Sau khi Khương Phàm ủy thác cho lão nhân liền rời khỏi Thái Linh điện.

Lão nhân nhìn Địa Hoàng Tinh bên trong tủ lưu ly, thì thào khẽ nói:
- Lão nha đầu có tiến bộ thật, vậy mà lại có thể tìm cho thánh địa một...!Ấu Thần...!
Vương Quốc Hắc Ám!
Khương Phàm vừa mới trở về, cũng cảm giác bầu không khí có chút thay đổi.

- Đó chính là Khương Phàm.

- Chính là hắn! Đệ tử thân truyền của Vô Hồi thánh chủ!
- Thánh Phật không thể kịp thời đột phá, tranh tài giữa bọn hắn tự giải trừ.

- Hắn thật muốn khiêu chiến Võ Hầu? Không phải ai cố ý hãm hại, đùa giỡn đấy chứ?
- Ngàn lần chính xác, nhưng ước định thời gian phải đợi tới sau khi Khương Phàm tiến vào Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên.

- Thật không lý trí, cảnh giới còn chưa tới, liền muốn khiêu chiến Võ Hầu.


Chẳng khác nào cho những thế lực các phương khác thời gian chuẩn bị.

- Đúng vậy, mặc kệ là Chí Tôn Kim Thành, hay là Hỗn Độn Tử Phủ, còn có những thế lực khác, gần đây đều điều đến số lượng lớn thiên tài Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, đang cạnh tranh xếp hạng ở Đại Tự Tại điện.

Những người trên xiềng xích chỉ vào Khương Phàm, nghị luận ầm ĩ.

Khương Phàm nghe được thì nhíu chặt mày lên, trở lại Vô Hồi Thánh Điện:
- Ai đem tin tức ta khiêu chiến Võ Hầu thả ra?
Hàn Ngạo nhìn thấy Khương Phàm đi thẳng tới hắn, liền vội vàng đứng lên:
- Đừng trừng ta, là Đại Tự Tại điện!
- Đại Tự Tại điện và Vô Hồi thánh địa có ân oán gì sao?
- Đây không phải ân oán, là tuyên truyền.

Đại Tự Tại điện liên tục mấy chục năm không có người khiêu chiến qua Võ Hầu, rõ ràng là biểu tượng chí cao vinh quang của Vương Quốc Hắc Ám, bây giờ lại thành bài trí, còn bị người người lên án, làm khó dễ mặt mũi bọn hắn.

Hai mươi năm trước, bọn hắn thậm chí chủ động bái phỏng ba bên chủ nhân, hy vọng có thể thay đổi quy tắc, k1ch thích mọi người hứng thú khiêu chiến Võ Hầu, nhưng ba bên chủ nhân đều cự tuyệt.

Bây giờ ngươi nhảy ra muốn khiêu chiến Võ Hầu, bọn hắn còn không ra sức tuyên truyền được sao?
- Nhưng bây giờ ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, chờ cái ngày ta chân chính lên đài đó, chẳng phải Võ Hầu bảng đã có mười mấy tên thất trọng thiên sao?
- Ngươi không phải rất ngông cuồng sao, còn chưa bắt đầu liền sợ rồi?
Hàn Ngạo hừ lạnh hừ mà cười, ngươi cho rằng Võ Hầu bảng là dễ khiêu chiến như vậy?
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
- Trên thi đấu khiêu chiến Võ Hầu có phải thua ai, liền làm Chiến Nô cho thế lực sau lưng người đó hay không?
- Không sai! Chiến Nô một đời một thế! Các phương khẳng định đều sẽ phái ra đỉnh cấp thiên tài, tận hết sức lực đánh bại ngươi, ngươi phải đối mặt không phải chỉ là tên bi3n thái Ngu Kình Thương kia, còn có càng nhiều người khác nữa.

Khương Phàm thở dài một hơi:
- Trận chiến này, không dễ đánh đây.

Hàn Ngạo tiến đến trước mặt Khương Phàm:
- Ta đều đã thay ngươi nghĩ kỹ.

Thực sự không được, đến lúc đó ta lên đài, ngươi cố ý quỳ gối trước mặt ta nhận thua, như thế này ngươi coi như thua ở trên tay của ta.

Làm Chiến Nô cho Vô Hồi thánh địa, dù sao cũng tốt hơn rơi xuống trong tay thế lực khác nhận hết lăng nhục.

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Càn khôn chưa định, ai có thể vọng đoán thắng thua!

- Ha ha, thật sao? Vậy ta chờ mong biểu hiện đặc sắc của ngươi.

Hàn Ngạo nói xong, đứng dậy liền muốn rời khỏi.

- Ngươi đi đâu?
- Tu luyện!
- Hình như ngươi đã quên thân phận của ngươi, bây giờ ngươi là Chiến Nô của ta.

- Thân phận không trở ngại tu luyện của ta.

- Đi tìm Tịch Nhan trước, liền nói Thánh Chủ có lệnh, để nàng về thánh địa tiếp nhận truyền thừa.

- Truyền thừa? Truyền thừa gì.

- Đại Hoang Ấn!
Hàn Ngạo lắc lư ánh mắt:
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
- Ngươi không nghe lầm, Đại Hoang Ấn!
- Cô ta tiếp nhận Đại Hoang Ấn? Dựa vào cái gì!
Hàn Ngạo đương nhiên biết bí mật Đại Hoang Ấn, đó là hi vọng phong ấn Đại Hoang thâm uyên của Vô Hồi thánh địa.

Nhưng, những năm gần đây, đại biểu cho Ngũ Hành Loạn Thiên Ấn, Diễn Thiên Ấn, Già Thiên Ấn, Phần Thiên Ấn, Táng Thiên Ấn, đều từng tiếp thụ qua chủ nhân, nhưng Tù Thiên Ấn cùng U Linh Ấn từ đầu đến cuối vẫn chưa có nhận chủ.

Bởi vì bọn chúng là pháp trận trung tâm, có được lực lượng siêu phàm, không cho phép bất
kỳ sơ thất nào, cho nên một mực giấu ở sâu trong thánh địa.


Nếu như quả thật có ngày vận dụng đó, mang ý nghĩa đã đến thời khắc chuẩn bị Đại Hoang Tù Thiên Trận.

Khương Phàm k1ch thích Hàn Ngạo:
- Đại Hoang Ấn sắp nhận chủ toàn bộ, ngươi không ở trong đó.

Từ hôm nay trở đi, nếu như ngươi không muốn biến thành vật làm nền, liền phải liều mạng tu luyện.

Hô hấp của Hàn Ngạo dần dần thô trọng:
- Không thể nào...!Điều đó Không thể nào...!Đại Hoang Tù Thiên Trận cần tập hợp đủ bảy vị thánh văn, cần năm hệ thánh văn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, còn cần có được thánh văn Ngũ Hành thể chất!
- Là không thể nào, hay là ngươi không chấp nhận được?
Khương Phàm đi đến trước mặt Hàn Ngạo, cảnh cáo nói:
- Ngươi bây giờ đứng trước ba lựa chọn.

Hoặc là cam chịu, biến thành phế long; hoặc là tức giận ghen ghét, phản bội Vô Hồi, mưu tính đường ra khác; hoặc là liền giữ vững tinh thần, điên cuồng tu luyện, làm một Thiên Long cao ngạo mạnh mẽ.

Hàn Ngạo tiếp cận đôi mắt gần ngay trước mắt kia, có chút há mồm, lại không thể nói cái gì.

Khương Phàm tiếp tục nói:
- Ăn ngay nói thật, ta rất không thích ngươi! Nhưng ta vẫn hi vọng ngươi có thể sử dụng phát triển cùng biểu hiện của ngươi, thắng được tôn trọng của Vô Hồi thánh địa, để có người mong đợi ngươi, kiêu ngạo vì ngươi!.

611: Để phòng vạn nhất

Khương Phàm không đến Hỗn Độn Tử Phủ trước, đầu tiên là bái phỏng Đại Tự Tại điện.

- Tiểu gia hỏa, ngươi đến tìm đến tỷ tỷ sao, có chuyện gì.

Hướng Vãn Tình ngồi ở trước gương đồng, tỉ mỉ sửa sang trang dung.

Từ phía sau nhìn tới, dáng người thướt tha làm cho huyết mạch người ta căng phồng, tóc dài như thác nước, càng khiến người ta hoa mắt thần mê.

Khương Phàm âm thầm cắn đầu lưỡi, loại mị hoặc phát tán từ trong ra ngoài này thật sự là trí mạng.

- Muốn mời tỷ tỷ giúp một chút.

- Khanh khách... Hỗ trợ?

Hướng Vãn Tình yêu kiều cười hai tiếng:

- Nơi này là Vương Quốc Hắc Ám, pháp tắc sinh tồn nơi này là cái gì?

- Giao dịch!

- Ngươi muốn giao dịch cái gì với ta?

- Ta phải vào Hỗn Độn Tử Phủ, nhưng ta cảm giác có thể sẽ gặp chút phiền phức, muốn mời tỷ tỷ ra mặt điều giải, mang ta an toàn trở về.

- Ngươi muốn đi tu luyện, hay là đi gây chuyện, vô duyên vô cớ sao lại là phiền phức?

- Nơi đó dù sao cũng là địa bàn của Hỗn Độn Tử Phủ.

Khương Phàm không chuẩn bị gây sự, nhưng sợ Hỗn Độn Tử Phủ nơi đó sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, để phòng vạn nhất vẫn là phải chuẩn bị sẵn sàng.

- Vì sao không để cho người của Vô Hồi thánh địa mang ngươi về, mà là tới tìm ta?

- Nếu như huyên náo không nghiêm trọng, chính ta có thể trở về, nếu như huyên náo nghiêm trọng, Vô Hồi thánh địa ra mặt chẳng khác gì là khiêu khích, là mạo phạm, Đại Tự Tại điện ra mặt chẳng khác gì là điều giải.

Khương Phàm nói xong, Hướng Vãn Tình ngừng lại này tay ngọc đang vuốt tỉa đầu lông mày thon thon, đôi mắt đẹp di chuyển:

- Đây là ai dạy ngươi?

Khương Phàm nói:


- Có liên quan sao?

Hướng Vãn Tình xoay người, tỉ mỉ tân trang trang dung đẹp kinh tâm động phách để cho người ta nhịn không được mà khuynh đảo của mình, cặp đùi thon dài tròn trịa ưu nhã chồng một chỗ, đường cong như ẩn như hiện, mang cho người ta dụ hoặc hít thở không thông.

Khương Phàm tranh thủ thời gian tránh khỏi ánh mắt Hướng Vãn Tình, rủ lông mày xuống, lặp đi lặp lại nhắc nhở mình phải tỉnh táo.

- Muốn nói có liên quan, cũng có liên quan, không liên quan, cũng không liên quan.

Hướng Vãn Tình cười nhẹ nhàng đánh giá tiểu gia hỏa trước mặt.

- Nếu như tỷ tỷ không chịu hỗ trợ, vậy chỉ dùng giao dịch. Ngươi bảo đảm ta an toàn đi ra, ta cam đoan có thể dâng lên thi đấu Võ Hầu giải đặc sắc nhất.

- Đây coi như là giao dịch? Nhưng lại muốn ta đến Hỗn Độn Tử Phủ cứu mạng nhỏ của ngươi.

- Ta chỉ phòng ngừa chu đáo, không có chân chính mạo phạm Hỗn Độn Tử Phủ, huống chi Hỗn Độn Tử Phủ càng không có khả năng muốn mạng của ta. Giải thi đấu Võ Hầu bị các ngươi huyên náo xôn xao, nếu như ta chết ở nơi đó, sẽ cho người cảm giác Hỗn Độn Tử Phủ không chơi nổi, cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn hắn sẽ chỉ tổn thương ta, sẽ không gi3t chết ta.

Khương Phàm lại cảm thấy hô hấp không suôn sẻ, giống như có tà hỏa lan tràn trong thân thể, k1ch thích hắn nhịn không được liền muốn giương mắt, tuỳ tiện thưởng thức siêu cấp mỹ nhân trước mặt.

Hướng Vãn Tình nhìn dáng vẻ khẩn trương câu thúc của hắn, nhịn không được cười nói:

- Đừng sợ sệt như thế, tỷ tỷ còn có thể ăn ngươi sao?

- Tỷ tỷ cân nhắc giao dịch của ta...

Khương Phàm nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cảm giác Hướng Vãn Tình đã đứng lên, gót sen uyển chuyển, dáng dấp yểu điệu, cặp đùi thon dài giống như mỹ ngọc ở trong tầm mắt Khương Phàm buông xuống càng đi càng gần.

Hướng Vãn Tình dáng người cao gầy, đứng ở trước mặt Khương Phàm, cao hơn chừng một cái đầu, nàng duỗi tay ngọc thon thon ra, nắm lấy cái cằm của Khương Phàm:

- Ngươi nếu tới tìm ta, chính là ngươi đã dự cảm sẽ gặp được phiền toái to lớn, muốn giao dịch với tỷ tỷ, không thể nói hai ba câu được.

Khương Phàm muốn ngăn chặn, lại phát hiện thể giống như đang bị năng lượng nào đó khống chế, bị đầu ngón tay Hướng Vãn Tình nắm lấy ngẩng đầu lên.

Hướng Vãn Tình nhìn mắt Khương Phàm, thấp giọng khẽ nói:

- Ngươi chỉ cần nói cho tỷ tỷ. Ngươi có biết linh cầm trong khí hải ngươi kia... gọi là cái gì hay không?

Con ngươi Khương Phàm có chút ngưng tụ, nữ tử này không chỉ có thấy được ý thức hải của hắn, còn nhìn trộm đến khí hải?

Hướng Vãn Tình chú ý tới ánh mắt Khương Phàm, dần dần lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.


- Tỷ tỷ, ngươi như thế này có thể...

Khương Phàm vừa mới há mồm, Hướng Vãn Tình đột nhiên tiến đến trước mặt Khương Phàm, cắn môi của hắn.

Khương Phàm vô ý thức muốn giãy dụa, lại phát hiện cơ thể bị đã gắt gao cầm cố lại.

Hướng Vãn Tình cắn bờ môi Khương Phàm, nhẹ nhàng dùng sức cắn ra máu tươi, sau đó... Chiếc lưỡi thơm tho cuốn một cái, dùng sức khẽ nhấp.

Đầu Khương Phàm có âm thanh ông ông như động đất, toàn thân cứng ngắc, hô hấp đều giống như dừng lại.

Hướng Vãn Tình buông Khương Phàm ra, yêu mị như cáo, xinh đẹp Thiên Tiên, sắc đẹp cùng mị hoặc giao hòa hoàn mỹ để toàn thân nàng tản mát ra mị hoặc mỹ cảm cực hạn.

Khương Phàm thấy cơ thể có thể hoạt động, lập tức kinh sợ lui hai bước, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm nàng.

Hướng Vãn Tình thưởng thức máu tươi của Khương Phàm, trong đôi mắt mỹ lệ nở rộ lên một tia tinh mang.

- Tiểu tử, so ra thì ngươi càng mỹ vị hơn.

Ngữ khí Khương Phàm lạnh lùng:

- Đây cũng không phải là điều kiện giao dịch của ta!

- Không cần khẩn trương, Đại Tự Tại điện bất luận là ở Vương Quốc Hắc Ám, hay là tại thế giới bên ngoài, từ đầu đến cuối đều là thế lực trung lập. Bí mật của ngươi, trừ tỷ tỷ ra, không có người thứ ba biết được. Tuy nhiên...


- Tuy nhiên cái gì!


- Thay tỷ tỷ làm ba chuyện.


- Chuyện gì?


- Bây giờ còn không có nghĩ kỹ, chờ ngươi trưởng thành rồi nói sau.


Hướng Vãn Tình nhìn Khương Phàm thật sâu, đôi mắt đẹp di chuyển.


Không nghĩ tới, tại Vương Quốc Hắc Ám này phát hiện một tuyệt thế kỳ tài như thế này.


Khương Phàm chau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.


Nữ tử này rốt cuộc đã biết cái gì?


612: Tử Phủ truyền thừa (1)

- Ngươi cứ việc yên tâm đ ến Lạc Chùy trọng địa, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ đều có thể bảo đảm ngươi an toàn rời khỏi.

Hướng Vãn Tình cười nhẹ nhàng, nháy mắt với Khương Phàm:

- Bây giờ ngươi là đi liền, hay ở lại bồi tỷ tỷ?



Khương Phàm đi đến Hỗn Độn Tử Phủ, nộp ngọc bài Lạc Chùy trọng địa.

- Ngươi chính là Khương Phàm? Ngươi muốn vào Lạc Chùy trọng địa của Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta?

Bọn thủ vệ trước điện quái dị nhìn Khương Phàm, dùng bí cảnh tu luyện chúng ta, khiêu chiến công tử chúng ta?

- Có ngọc bài liền có thể đi, còn có hạn chế gì không?

Khương Phàm ngẩng đầu nhìn qua cung điện màu tím rộng rãi đại khí phía trước, cực điểm xa hoa và uy nghiêm, trong bóng tối vô biên còn có khí thế mênh mông.

- Tình huống bình thường có thể sử dụng, nhưng bây giờ thuộc về tình huống đặc biệt. Ngươi chờ một lát, ta đi thông bẩm.

Một vị thị vệ rời khỏi, thật lâu mới trở về, phía sau đi theo một vị nữ tử dáng người cao gầy.

Nói là cao gầy cũng không quá đáng chút nào, chỉ là hai chân kia đều đã cao không kém Khương Phàm cho lắm.

Nữ tử này cao tới ba mét, dáng người thẳng tắp, có lồi có lõm, tuyệt đối là dáng người hoàn mỹ, phối hợp thân cao kinh người, cho người ta vẻ đẹp dã tính không cách nào nói rõ.

Ngũ quan của nàng tinh xảo, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, nhưng da thịt toàn thân lại là một màu tím, còn trải rộng sợi tơ màu vàng như ẩn như hiện, nhìn vừa tôn quý vừa thần bí.

- Ngươi chính là Khương Phàm?

Nữ tử đi đến trước mặt Khương Phàm, ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn.

- Ta là Khương Phàm, cô là...

Khương Phàm không thể không ngẩng đầu nhìn mỹ nhân to lớn ở trước mặt, nếu như nhìn thẳng, góc độ hơi có vẻ xấu hổ.

- Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Khuynh Thành.

Nữ tử có làn da màu tím, tóc dài màu tím, con mắt cũng màu tím, là người thừa kế huyết mạch.

- Võ Hầu bảng người thứ mười, Ngu Khuynh Thành?


- Trước kia là vị thứ chín.

- Lấy địa vị Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi ở bên ngoài hẳn là sẽ không để ý xếp hạng nơi này chứ. Chỉ cần tiến vào vị trí thứ mười, có thể thu hoạch được quyền lợi ra vào bí cảnh khác như vậy là đủ rồi.

- Chúng ta không quan tâm xếp hạng, nhưng quan tâm thanh danh. Ví dụ như... Ai nói năng lỗ m ãng, chính là mạo phạm! Là khiêu khích!

Ngu Khuynh Thành nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt dần dần giá lạnh.

- Nếu như ngươi nói chính là những lời mà Hàn Ngạo nói kia, ta có thể xin lỗi. Nếu như ngươi nói chính là chuyện Võ Hầu bảng, vậy liền không tính khiêu khích, dù sao Võ Hầu bảng đứng ở đó chính là để cho người ta cạnh tranh.

- Thứ không biết sống chết. Ngươi muốn khiêu chiến Võ Hầu, trước tiên phải khiêu chiến Ngu Kình Thương, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng?

- Không thử một chút làm sao biết, chẳng lẽ Ngu Kình Thương sợ?

- Ha ha... Ha ha... Ngươi không chỉ có rất phách lối, còn rất ngu xuẩn. Ngươi, nhiều nhất là chịu được ba hiệp với Ngu Kình Thương!

- Đừng nói quá vẹn toàn. Ta ở chỗ này có ngọc bài, có thể đi đến Lạc Chùy trọng địa không?

Khương Phàm nâng ngọc bài trong tay lên, hắn không phải đến cãi nhau, không cần thiết dây dưa cùng Ngu Khuynh Thành.

- Đương nhiên có thể! Nói không chừng, ngươi có thể gặp được hắn ở trong đó!

- Vậy ta có thể chờ đợi, dẫn đường?

- Ta tự mình đưa ngươi vào đi.

Ngu Khuynh Thành vung ra một con hùng sư màu tím từ trong nhẫn không gian.

Hùng sư thần tuấn oai hùng, đạp trên mây mù màu tím bay lên không, chở Ngu Khuynh Thành xông về cửa đá nơi xa trong hư không do Hỗn Độn Tử Phủ trấn thủ.

Khương Phàm triển khai hỏa dực, theo sát lấy vọt tới.

Chờ sau khi bọn hắn rời khỏi, Trưởng thị vệ phân phó nói:

- Thông báo Hứa Như Lai, Chí Tôn Kim Thành, Khương Phàm vào Lạc Chùy trọng địa. Nếu như bọn hắn có hứng thú, chúng ta tặng không một cơ hội đến tu luyện.

Cử đá giữa hư không rộng mở, phía sau là một con đường đá cứng rắn rộng rãi, thông hướng pháp trận Không Gian của Hỗn Độn Tử Phủ.

- Theo sát ta! Ném trong hư không thì đừng trách ta!

Ngu Khuynh Thành mang theo Khương Phàm leo lên pháp trận Không Gian, ánh sáng cường thịnh trong nháy mắt đã nuốt sống bọn hắn.


Khương Phàm đã vượt qua qua rất nhiều con đường không gian, miễn cưỡng có thể giữ vững cân bằng thân thể, ở trong đường hầm lộng lẫy quang ảnh nhanh chóng hướng về phía trước.

Ngu Khuynh Thành quay đầu nhìn Khương Phàm, hừ lạnh một tiếng, thúc giục hùng sư màu tím tăng thêm tốc độ.

Khi quang ảnh tiêu tán, bọn hắn đã đứng ở trong sương mù nồng đậm.

Đưa tầm mắt nhìn về bốn phương, cái gì cũng đều không nhìn thấy, tất cả đều yên tĩnh im ắng.

Rống!

Hùng sư gào thét, hùng hậu uy nghiêm.

Phía trước là mê vụ cuồn cuộn, ngưng tụ thành vòng xoáy giống như một con đường, kéo dài đến cuối phía mê vụ.

- Đi theo ta.

Ngu Khuynh Thành mang theo Khương Phàm đi tiếp.

Khương Phàm cẩn thận điều tra mê vụ, đây cũng là năng lượng một loại phong ấn nào đó.

Sau khi đi về phía trước hơn ngàn mét, rốt cuộc mê vụ cũng mỏng đi, tiếng ồn náo nhiệt đập vào mặt.

Khương Phàm cùng đi theo ra khỏi mê vụ, đập vào mắt chính là liên miên cung điện chập trùng xa hoa, có liên miên giao thoa, có thẳng vào mây xanh, có bao la hùng vĩ.

Nơi này đều bị mây mù vờn quanh, kình phong gào thét, có thác nước từ mây mù rơi xuống, có mãnh cầm xoay quanh đầy trời.


Giống như tiên cảnh.


- Nơi này chính là Hỗn Độn Tử Phủ?


Khương Phàm đi theo về phía trước một đoạn, mới phát hiện vấn đề.


Mảnh cung điện vậy này đều là xây ở trên đỉnh núi.


Tất cả đều là vạn mét, ba mươi đến năm mươi tòa, san sát nhau cao thẳng đến trời, bàng bạc mà bao la hùng vĩ.


- Hắn chính là Khương Phàm! Hắn muốn vào Lạc Chùy trọng địa tu luyện!


Giọng Ngu Khuynh Thành cao vút đem lực chú ý của Khương Phàm kéo đến phía trước.


Nơi này là một diễn võ trường cỡ lớn, tám lôi đài phân bố ở các nơi, số lượng lớn nam nữ tử có làn da màu tím đang kịch liệt chém giết.

Bình luận

Truyện đang đọc