ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

230: Hoa Vị Ương 1


Ngày thứ hai, sau khi trời sáng, Khương Phàm mang theo bọn hắn Thưởng thức phong cảnh La Phù.

Có Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ hiệp trợ, săn giết hỏa điểu càng trở nên thuận lợi hơn.

Liên tiếp năm ngày, số lượng hỏa điểu đã tích lũy đạt đến một trăm con.

Thu hoạch thật phong phú!
Khương Phàm vòng vo vài trăm dặm trong rừng rậm, liên tiếp bái phỏng ba cái chợ đen.

Mặc dù chỉ thu được vài gốc Tam văn Tuyết Liên nhưng không còn có cảm nhận được khí tức áo giáp.

- Tiếp tục ở hướng đông, nơi đó còn có cái chợ đen cuối cùng.

Được gọi là chợ đen lớn nhất La Phù.

Nếu như không có phát hiện gì, chúng ta liền về Thiên Sư tông.

Khương Phàm chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử một chút cuối cùng.

Lúc này, trong lồ ng giam tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp lại truyền đến tiếng Mộ Dung Xung đang hư nhược la lên.

- Cho ta đan dược chữa thương! Ta cho ngươi biết là ai đem hành tung của ngươi nói cho ta biết.

Mộ Dung Xung nằm rạp trên mặt đất, ngực thối rữa, thống khổ khó qua khỏi.

Hắn muốn bảo trì tôn nghiêm.

Nhưng nơi này không có linh lực, cũng không có đan dược, hắn ngay cả vết thương đều không khép lại được.

Loại cảm giác chờ chết này quá khó tiếp thu rồi.

Một ngày...!Hai ngày...!Ba ngày...!Năm ngày...!
Mộ Dung Xung rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.


Hắn cho dù chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng.

Huống chi, nếu để cho Khương Phàm đi tìm Hoa Vị Lạc, chẳng khác nào nói cho Hoa Vị Lạc, hắn rơi trên tay Khương Phàm.

Thiên Cương tông khẳng định sẽ triển khai trả thù Khương Phàm.

Nếu như Khương Phàm bị bắt, mình, còn có một chút hi vọng sống.

Khương Phàm đưa hai viên đan dược chữa thương ném vào lồ ng giam.

- Nói!!
- Xích Tiêu tông, Hoa Vị Lạc.

Là hắn nói cho ta biết vị trí của ngươi, cũng là hắn cho ta y phục của cô nương kia.

Hắn còn cùng ta ước định, muốn có nữ hài kia.

Mộ Dung Xung ăn đan dược vào, cấp tốc luyện hóa, khôi phục tinh lực.

- Hoa Vị Lạc vì cái gì lại muốn hại ta?
- Ha ha, Xích Tiêu tông và Thiên Cương tông chúng ta có giao hảo, đem hành tung của ngươi tiết lộ cho ta, chỉ đơn giản như vậy.

Đúng rồi, hắn ưa thích đùa bỡn nữ tử, là khách quen của Nô Đãi tràng ở chợ đen.

Nếu như ngươi có kiên nhẫn, đến chợ đen chờ, hắn khẳng định sẽ xuất hiện.

- Liên quan tới Tây Cương xâm lấn, ngươi không muốn nhiều lời?
- Không thể trả lời.

Mộ Dung Xung ngồi xếp bằng điều trị, không nói thêm lời.

Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm lấy chợ đen lớn nhất La Phù.

Phạm vi nơi này vô cùng lớn, có thể so với thành lớn ở phía ngoài.

Người người nhốn nháo, tiếng rao hàng liên tiếp.

Không âm trầm kiềm chế giống như các chợ đen khác.

- Có phản ứng? Quá khó khăn.

Khương Phàm vừa tới nơi này, quyền sáo, bao cổ tay, tàn đao trong khí hải vậy mà liên tiếp có cảm ứng.

- Nơi này!
Khương Phàm xuyên qua đám người chen chúc, đi vào phía trước núi đá chỗ sâu nhất trong chợ đen.

Cả ngọn núi đều bị móc sạch, dựng lên chín tầng đại điện.

Số lượng lớn bó đuốc tô điểm, chiếu rọi bên trong giống như ban ngày.

Các loại Linh Bảo rực rỡ muôn màu.

Mấy trăm hơn ngàn người áo đen du tẩu phía trước kệ hàng ở các tầng, chọn mua lấy bảo bối ngưỡng mộ trong lòng.

- Trong chợ đen lại còn có kiến trúc rộng rãi như thế.

Tiêu Phượng Ngô sợ hãi than, quan sát bốn chỗ.

- Các ngươi tùy tiện nhìn.

Ta đi mua chút đồ vật.

Khương Phàm đi đến tầng thứ ba.

Nơi này đều là chút vũ khí bảo bối.

Quyền sáo!
Khương Phàm rất nhanh đã thấy được quyền sáo quen thuộc từ trong góc, là bên trái, vừa vặn tương đối cùng tay phải của hắn.

- Chủ quán, bao nhiêu tinh thạch?
Khương Phàm chỉ vào quyền sáo hô.

Quá may mắn, gom góp hai cái quyền sáo vừa vặn có thể phối hợp hắn tu luyện ra Chu Tước lợi trảo.

Có hỏa dực, có lợi trảo, đem thực lực cận chiến của hắn tăng cường trên diện rộng.

Tàn đao trong khí hải càng kịch liệt oanh động, phảng phất hoan nghênh bạn mới trở về.

- Những thứ kia đều là bảo bối, giá cả có thể không thấp.

Một lão đầu ngồi phía trước kệ hàng, liếc nhìn một bản sách cổ.

- Nhìn cái kia thấy rất bình thường nha.

Khương Phàm muốn ép một chút giá cả, lại thấy người này vô tình chế giễu.

- Bình thường? Quyền sáo bình thường có thể nặng ba ngàn cân? Quyền sáo bình thường không sinh gỉ lại sinh đốm đá? Bình thường, ngươi sẽ trực tiếp tới mua?
Khương Phàm cười cười xấu hổ, cũng không nói nhảm:
- Ra giá!
Lão nhân khép sách cổ lại, có chút hăng hái quan sát Khương Phàm một lát:
- Tiểu gia hỏa, ngươi đi thẳng đến đây.

Vì cái gì?
- Các ngươi ở nơi này bán đồ, còn hỏi nguyên nhân?
- Ngươi nói, có thể sẽ có tiện nghi.

Không nói, ta nguyện ý bán liền bán, không nguyện ý bán, ngươi không chiếm được.

Trong tiệm đưa tới quyền sáo này đã vài ngày rồi.

Hắn một mực cảm giác quyền sáo có gì đó quái lạ, nhưng...!Nghiên cứu đến nghiên cứu đi, không có bất kỳ phản ứng nào.


- Ta...!
Khương Phàm vừa muốn kiếm cớ, bỗng nhiên cảm giác tàn đao trong khí hải trở nên càng thêm táo bạo, nhấc lên trùng điệp sóng lớn, va chạm Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, cũng k1ch thích hỏa điểu phát ra tiếng gáy to sắc nhọn.

Quyền sáo và bao cổ tay cũng không bị khống chế mà nở rộ lên quang hoa yếu ớt.

Trong chợ đen lại còn có tàn phiến áo giáp khác?
Hôm nay gặp được đại vận!
Không đúng!
Cảm giác càng ngày càng mãnh liệt!
Giống như đang đi đến phía nơi này!
Chẳng lẽ, có người dung hợp những bộ phận áo giáp khác, cũng lần theo cảm giác đi tìm tới?
- Ngươi cái gì?
Lão nhân nhìn Khương Phàm, ánh mắt thâm thúy giống như muốn nhìn thấu mặt nạ của Khương Phàm
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp ở cổ áo:
- Bảo bối của ta, có thể giúp ta tìm bảo bối.

- Ồ??
Lão nhân cẩn thận chu đáo nhìn thanh đồng tiểu tháp.

- Bán không?
Khương Phàm sốt ruột, tuyệt đối đừng bị cướp đi.

Lão nhân đưa tay muốn nắm thanh đồng tiểu tháp, nhưng lại nhịn được.

- Ngươi có thể ra giá bao nhiêu?
- Ta ở chỗ này có hai mươi khỏa tinh thạch thượng phẩm.

Khương Phàm đem toàn bộ tinh thạch ra, mặc dù thời điểm rời khỏi Thiên Sư tông mang theo không ít, nhưng đều dùng trên tam văn Tuyết Liên.

- Ngươi nếu đều nói là bảo bối.

Cái giá này, không cao lắm..

231: Hoa Vị Ương (2)

Lão nhân hơi híp mắt lại, nhưng nếu dùng tinh thạch thượng phẩm đến mua, xem bộ dáng là đệ tử đại tông.

Còn trẻ như vậy liền có thể có được hai mươi khỏa tinh thạch thượng phẩm, thân phận càng không đơn giản.

- Ta chỉ có bấy nhiêu đây.

- Vậy thì hôm nào lại đến, ta giữ lại cho ngươi.

Lão nhân phất tay, ra hiệu cho hắn rời khỏi.

Khương Phàm áp chế tàn đao càng ngày càng táo bạo lại, cắn răng một cái, từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra một thanh hỏa kiếm, là một trong những bảo bối trộm được từ chỗ Song Đầu Cự Tích.

- Đổi không?!

Lão nhân nhìn hỏa kiếm, đáy mắt hiện lên đạo tinh mang.

Bảo bối tốt!

Hắn ngồi ở chỗ này đã mấy thập niên, thứ gì có phẩm cấp gì, cơ bản nhìn một chút liền có thể phân rõ ràng.

- Còn không hài lòng?

- Đây là đồ tốt nhất mà ta có thể lấy ra.

Khương Phàm nắm chặt hỏa kiếm, làm bộ muốn thu hồi lại.

- Kiếm, ta nhận. Quyền sáo thuộc về ngươi.

Lão nhân đem quyền sáo chuyển tới, thuận tay cầm hỏa kiếm lên, cẩn thận nghiên cứu.

Khương Phàm lấy quyền sáo đi, bước nhanh rời khỏi.

Thế nhưng... cỗ khí tức kia tới thật nhanh.

Khi Khương Phàm tìm tới bọn người Tiêu Phượng Ngô, thời điểm rời khỏi cửa điện, đối diện đã đụng phải một đám người áo đen.

- A?

Một thiếu nữ bị chen chúc ở giữa, đôi mắt to xinh đẹp sau mặt nạ mặt kia lập tức tập trung vào Khương Phàm.

Chắc nàng có thân phận rất đặc thù, mặt nạ vô cùng đẹp đẽ, toàn thân áo đen cũng rất đặt biệt, phác hoạ ra độ cong làm cho người ta động tâm.

- Chặn đường sao?! Tránh ra!

Thiếu nữ bên cạnh đám người áo đen không có loại cảm giác này, chỉ nghĩ là bốn người này cố ý cản đường.

- Chờ một chút!

Thiếu nữ đưa tay ngăn lại, quan sát tỉ mỉ bọn người Khương Phàm.

Tuổi tác không lớn, mặc bình thường, mặt nạ càng bình thường. Không phải đệ tử bình thường trong đại tông, chính là đệ tử tông môn bình thường.

- Đem đồ vật giao ra. Ngươi có thể ra giá.


Thiếu nữ tin tưởng đối phương cũng có cảm thụ, cũng không nhiều lời.

Chỉ là đệ tử bình thường mà thôi, càng không đáng để nàng tốn nhiều miệng lưỡi.

- Thứ gì??

Khương Phàm khẽ nhíu mày, cái này là ngữ khí gì?

- Đừng giả bộ ngốc, ngươi rất rõ ràng.

Áo giáp và giày trên người thiếu nữ là mấy năm trước có được. Dưới cơ duyên xảo hợp, dung nhập vào trong thân thể. Loại đau khổ này đến bây giờ còn nhớ rõ. Nhưng giày ngoại trừ có thể thủ hộ chân của nàng ra thì cũng không có gì đặc biệt.

Giống như gân gà!

Không nghĩ tới hôm nay bồi tiếp đệ đệ đến chợ đen, giày vậy mà lại trở nên nóng hổi, cho nàng một loại cảm giác triệu hoán kỳ diệu. Ngay cả trong ý thức đều xuất hiện rất nhiều hình ảnh kỳ diệu trước đó chưa bao giờ có qua.

- Cái này… phụ mẫu nó lấy ở đâu cảm giác ưu việt như thế?

Tiêu Phượng Ngô nói thầm, không biết, còn tưởng rằng trong quận chúa công chúa hoàng triều nữa đây.

- Đồ của ta, vì sao phải cho cô?

Khương Phàm quan sát thiếu nữ, bị nhiều người chen chúc như vậy, hẳn là một vị đệ tử đại tông nào đó. Cũng không biết đã dung hợp bộ phận nào nào của áo giáp. Nếu như là áo giáp liền hoàn mỹ, có thể bảo vệ trái tim, bảo vệ tính mạng.

- Ngươi không có tư cách cùng ta cò kè mặc cả. Đem đồ vật cho ta, ta có thể cho ngươi cái giá vừa ý. Nếu ngươi không cho, ta cũng có thể đạt được.

Thiếu nữ có chút ngẩng đầu, thái độ cao ngạo, ngữ khí rất lạnh, không thể nghi ngờ.

Đối đãi đệ tử tông môn bình thường, lấy thân phận nàng đương nhiên sẽ có cảm giác ưu việt. Lúc bình thường mình nhìn bọn hắn một chút cũng có thể làm cho bọn hắn kích động đến nửa ngày.

Những người áo đen hai bên thiếu nữ đều không hiểu thấu.

Vừa rồi vì cái gì lại đột nhiên hướng tới nơi này.

Hiện tại càng kỳ quái hơn, trên người thiếu niên này có đồ vật gì, đáng giá như thế nào mà nàng lại tự mình muốn có.

- Ngoan ngoãn lấy ra, đừng cho mặt mà không biết xấu hổ. Sư muội chúng ta coi trọng đồ vật của ngươi chính là của ngươi phúc khí.

Một vị áo đen cao lớn nhắc nhở lấy lũ tiểu gia hỏa trước mặt.

Khương Phàm cười, đây là đại nhân vật trong tông môn nào, bộ dáng lại ngưu bức như thế?

Tiêu Phượng Ngô tiến đến phía trước, nhìn Khương Phàm, lại nhìn thiếu nữ:

- Ngươi hỏi nhầm người?

- Không sai, chính là hắn!

Thiếu nữ ngữ khí đạm mạc, nhìn cũng chưa từng nhìn cái tên gia hỏa tráng kiện này.

- Không đúng, cô hẳn là muốn hỏi nàng.


Tiêu Phượng Ngô chỉ chỉ Yến Khinh Vũ.

- Nàng? Nàng có cái gì?

Thiếu nữ khinh thường liếc mắt, nữ đệ tử tông môn bình thường ở trong mắt nàng thì giống như những kẻ quê mùa mà thôi.

- Ngực đó!!

- Nàng bao lớn, của cô...

Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng:

- Thẳng tắp, quên mình còn có hai đống cần chiếu cố?

- Ngươi...

Sắc mặt Thiếu nữ bỗng nhiên phát lạnh.

- To gan!! Ngươi muốn chết?

Những người áo đen giận tím mặt.

Ở đâu ra một tên cuồng đồ, dám trêu tức sư muội bọn hắn.

Chán sống rồi!

Yến Khinh Vũ phiền muộn không thôi, gia hỏa này thật đúng là không biết che đậy miệng.

- Nơi này là chợ đen, cấm nháo sự, hù dọa ai đây.

Tiêu Phượng Ngô vung tay vỗ vỗ trước ngực mình:

- Ta đều lớn hơn ngươi!

Đáy mắt thiếu nữ bỗng nhiên nổi lên từng tầng gợn sóng, nhìn chằm chằm con mắt Tiêu Phượng Ngô.

- Nhìn cái gì vậy, nhìn cũng so với ngươi...

Tiêu Phượng Ngô vừa muốn bĩu môi, ý thức bỗng nhiên hoảng hốt.

Thiên địa mờ tối biến thành màu đỏ yêu dị như máu, âm trầm kh ủng bố.

Đám người trước mặt này cũng đột nhiên trở nên hung ác, thiếu nữ nhấc lên lợi kiếm, đâm thẳng đến mặt hắn. Những người áo đen khác cũng liên tiếp vung áo bào đen lên, kích hoạt linh văn, rống giận hướng phía hắn vồ giết tới.

- Khi gia gia dễ trêu sao?

Tiêu Phượng Ngô rống to, thức tỉnh thú văn, cơ bắp nhúc nhích, toàn thân tràn ngập lực lượng. Con ngươi hắn sáng ngời biến thành mắt dọc, vung mạnh quyền một kích, cương khí cuồn cuộn, đánh về phía thiếu nữ.

- Ngươi muốn làm gì? Dừng tay!

Chu Thanh Thọ và Yến Khinh Vũ quá sợ hãi, đang tốt mà, nổi điên làm gì?

- Dám nháo sự ở chợ đen, muốn chết sao!

Bình luận

Truyện đang đọc