ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


- Có thể giới thiệu sơ lược chút hay không?
Khương Phàm trí nhớ kiếp trước hình như cũng có phượng vũ, nhưng chỉ có tên, không có gì đặc biệt kỹ càng hay mãnh liệt trong trí nhớ.

Phượng Bảo Nam cùng tỷ tỷ trao đổi ánh mắt, cười nói:
- Chờ Hoang Mãng nguyên cùng La Phù khai chiến, huynh liền có thể tận mắt thấy Phượng Vũ linh văn của Phượng gia chúng ta.

- Vậy ta đành chờ mong một chút.

Khương Phàm thấy bọn họ không muốn nói, cũng không còn kiên trì, đem đồ ăn đã chuẩn bị bày ra trên bàn đá.

- Tới đây tới đây, ăn một chút gì đi.

Ta đã nói với người của thánh địa, các ngươi có thể ở lại đây nghỉ ngơi thật tốt, chỉ cần trong vòng năm ngày rời khỏi là được.

- Huynh thì sao?
- Ta có việc phải xử lý, không thể ở nơi này bồi tiếp các ngươi.

- Rất gấp sao?
Phượng Bảo Nam muốn chính thức kết giao bằng hữu với Khương Phàm.

- Nếu có cơ hội, tương lai lại tụ họp.

- Vậy được rồi.

Có gì cần, có thể đến Phượng gia tìm chúng ta, nếu đủ khả năng, nhất định sẽ giúp một tay.


Phượng Bảo Nam đưa mắt nhìn Khương Phàm rời khỏi, nói với tỷ tỷ:
- Người khác cũng không tệ lắm phải không, Phượng Bảo Nam ta nhìn người vẫn rất chuẩn.

- Chúng ta thiếu hắn ân tình này, tương lai tìm cơ hội trả lại.

Phượng Linh Hi cũng đã đói bụng, bắt đầu nhấm nháp thức ăn trên bàn, bởi vì tâm tình không tệ, ăn cũng rất vui vẻ.

Khương Phàm từ biệt tỷ đệ hai người, tìm đến Thường Lăng, sau đó lại rời khỏi Vô Hồi thánh địa.

Chỉ tiếc Thánh Linh bị Vô Hồi thánh địa cưỡng ép giữ lại, bọn họ không cho phép Thánh Linh tôn quý tuỳ tiện rời khỏi.

- Ngươi nói, Ngọc Đỉnh tông là thật tiếp nhận Đan quốc sao?
Thường Lăng nằm nhoài trên lưng Khương Phàm, ôm cổ rất tự nhiên.

Mặc dù Thánh Chủ đơn giản nhắc đến Ngọc Đỉnh tông đã mang theo các tông La Phù đi nghênh đón, nhưng vẫn là lo lắng lực lượng cùng lực ảnh hưởng của Đan quốc quá cường đại sẽ khiến cho Ngọc Đỉnh tông căm thù.

- Nếu Ngọc Đỉnh tông công khai nghênh đón, mặt ngoài chí ít sẽ không làm quá phận, về phần tương lai, phải nhìn quốc quân cùng Đan quốc làm sao ở chung cùng Ngọc Đỉnh tông.

Khương Phàm cũng có chút lo lắng, nhưng chuyện đã huyên náo oanh liệt thế này, Ngọc Đỉnh tông trên mặt mũi khẳng định là phải đi qua.

- Còn cần Khương gia, Nạp Lan gia giúp đỡ thêm.

- Đó là đương nhiên.

- Không nghĩ tới, thời gian qua đi hai trăm năm, ba nhà đã từng lại cùng nhau sánh bước thế này.

Ai cũng không nhìn thấy tương lai, nhưng ít ra bây giờ liền xem ra, tương lai đều có thể.

Khương Phàm cõng Thường Lăng phóng tới giữa khu rừng, sau đó không lâu lại chú ý tới nơi xa có bầy Lân Mã ẩn hiện:
- Cần bắt cho cô một con làm tọa kỵ không?
- Không cần!
Thường Lăng lập tức ôm sát cổ Khương Phàm.

Khương Phàm dở khóc dở cười, ôm lấy hai chân thon dài tròn trịa của Thường Lăng tung hoành giữa khu rừng.

Thường Lăng ôm Khương Phàm, hít thở không khí mát mẻ ẩm ướt trong rừng, mặc cho tóc dài tự do bay lên.

Cảm giác này, rất kỳ diệu, rất ngọt ngào.

Sáng sớm ngày hôm sau, tỷ đệ Phượng Linh Hi, Phượng Bảo Nam rời khỏi Vô Hồi thánh địa, cõi lòng đầy mong đợi chạy tới Hoang Mãng nguyên.

Bọn hắn trèo đèo lội suối, ngày đêm không nghỉ, chỉ dùng ba ngày ba đêm đã chạy tới khu vực giao tiếp giữa Hoang Mãng nguyên và La Phù sơn mạch.

Nhưng, ngoài ý muốn trước phát sinh ở nơi này.

- Phía trước có người, tránh khỏi bọn hắn.


Phượng Linh Hi đang chuẩn bị xông vào Hoang Mãng nguyên lại đột nhiên phát hiện trong bóng tối phía trước có bóng người, nàng lập tức mang theo Phượng Bảo Nam phóng tới chỗ cây rừng tương đối dày đặc phía trước.

Đám người kia tính cảnh giác rất cao, cũng đã chú ý tới bọn hắn nhưng không có lách qua, mà là vọt tới đuổi theo bọn hắn.

- Sao lại đuổi theo tới đây, nhanh nhanh nhanh.

Phượng Linh Hi tung hoành giữa rừng núi dưới đêm trăng, mạnh mẽ như cáo, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Phượng Bảo Nam theo sát bước chân tỷ tỷ, không ngừng quay đầu.

Tốc độ đám người kia càng nhanh, ở phía sau theo đuổi không bỏ, khoảng cách không ngừng rút ngắn.

- Xảy ra chuyện gì?
Phượng Linh Hi và Phượng Bảo Nam liên tiếp thay đổi phương hướng, nhưng chạy thế nào cũng không tách ra bóng dáng đám người kia được.

Không bao lâu, khoảng cách hai bên rút ngắn không đủ trăm mét, đám người kia đột nhiên tản ra, tốc độ tăng mạnh, giống như là hất ra lưới lớn, hướng đánh tới phía bọn hắn.

- Các vị, tại sao lại đuổi theo chúng ta?
Phượng Bảo Nam và Phượng Linh Hi bị buộc đến bên bờ vực, không thể không quay người đối mặt.

- Hẳn là chúng ta nên hỏi các ngươi, vì sao nhìn thấy chúng ta lại bỏ chạy?
Đám người này đều hất mang theo bồng màu đen, còn có mặt nạ màu đen, mặt nạ chỉ giữ lại khe hở ở con mắt.

- Chúng ta đi đường trong đêm, đương nhiên phải cẩn thận.

Phượng Bảo Nam ngăn ở phía trước tỷ tỷ, cẩn thận ứng phó.

- Vì sao lại đi trong đêm?
Một người áo đen cao lớn đi đến phía trước, ánh mắt bén nhọn đánh giá hai người.

- Có liên quan gì với các ngươi?
- Ha ha, ngươi tốt nhất vẫn là nên nói rõ ràng.


- Các ngươi là từ Hoang Mãng nguyên tới sao? Có biết tỷ đệ chúng ta là ai?
- Ha ha, ngươi cũng đã biết chúng ta là ai?
- Mặc kệ các ngươi là ai, tỷ đệ chúng ta đều là người các ngươi không chọc nổi!
Phượng Bảo Nam cẩn thận thử thăm dò thân phận đám người này.

Chỉ cần là người từ Hoang Mãng nguyên thì sẽ ứng phó được.

- A? Giọng của ngươi có chút quen thuộc.

Phượng Bảo Nam?
Người áo đen cầm đầu bỗng nhiên kinh ngạc hỏi một câu.

Những người áo đen khác cũng rất kinh ngạc, quan sát tỉ mỉ lên hai người trước mặt, sẽ không trùng hợp như thế chứ?
- Ngươi nhận lầm người?
Phượng Bảo Nam kỳ quái hơn, tỷ đệ bọn hắn rõ ràng đã đổi dung mạo, còn đổi sang y phục đơn giản, người xa lạ không thể nào nhận ra, trừ phi là người rất quen thuộc.

- Thật là làm cho ta...!Ha ha, kinh hỉ.

Người áo đen cầm đầu phát ra giọng cười quái dị, đưa tay tháo mặt nạ xuống.

- Địch Vân!
Phượng Bảo Nam, Phượng Linh Hi la thất thanh, khó có thể tin được mà nhìn nam tử ở trước mặt.

Người này lại là Địch Vân của Ly Hỏa thánh địa, đệ tử thân truyền thứ sáu của điện chủ Diêm La điện, Đường Thiết Bình, cũng chính là sư ca Diêm Lâu..


Bình luận

Truyện đang đọc